Chương 11: Thang máy

Rõ ràng là định hù dọa Chu Mính Viễn, kết quả lại tự mình bị một chiếc điều hòa âm trần dọa cho hồn bay phách lạc.

Thư Diêu có cảm giác mình chính là kiểu người "gậy ông đập lưng ông".

Lại thêm chút mất mặt.

May mắn thay, cửa thang máy mở ra đúng lúc. Thư Diêu vỗ nhẹ má mình, bước vào.

Chu Mính Viễn theo sau, đứng gần cửa, giơ tay ấn nút "1L."

Khi nút được ấn xuống, một vòng sáng đỏ viền quanh hiện lên.

Dù sao Thụy Mỹ Ân Nhạc cũng là tòa nhà cũ kỹ xây dựng từ nhiều năm trước, thang máy không lớn lắm, bốn bức tường kim loại sáng bóng như gương, phản chiếu rõ hình ảnh của những người bên trong.

Thư Diêu tựa vào tường thang máy, lặng lẽ quan sát hình ảnh Chu Mính Viễn qua lớp kim loại phản chiếu.

Người này chắc chắn đêm qua đã thức trắng, mệt mỏi mơ hồ ẩn hiện giữa hàng chân mày, khiến khuôn mặt anh thêm vẻ lười biếng.

Nhưng chỉ có lạnh lùng, không hề mang theo cảm xúc nào khác.

Tiếp quản một tòa nhà "ám" như thế này, tính sơ sơ mỗi năm lỗ hàng trăm triệu, đổi lại là người khác, hoặc là tức đến phát điên, hoặc là sầu đến bạc đầu.

Chu Mính Viễn thì ngược lại, chẳng tỏ ra bận tâm. Thậm chí còn rảnh rỗi bày trò hù dọa cô.

Thư Diêu còn đang mải nghĩ, thang máy bỗng khựng lại.

Rõ ràng chẳng ai ấn nút "2L", nhưng thang máy vẫn tự động dừng ở tầng 2.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra hai bên. Thư Diêu cảm thấy da đầu tê rần, vô thức trốn sau lưng Chu Mính Viễn, dùng thân hình cao lớn của anh để che chắn tầm nhìn.

Cảnh tượng này khiến cô liên tưởng đến những phân đoạn kinh dị kiểu "bách quỷ dạ hành" hay "âm binh mượn đường" trong tiểu thuyết.

Cửa thang máy chỉ mở được một nửa, rồi như gặp lỗi kỹ thuật, lại từ từ đóng lại.

Màn hình quảng cáo gắn trên vách thang máy phát ra tiếng của người dẫn chương trình, nhưng âm thanh méo mó vài giây, rồi tắt ngấm.

Không khí trong thang máy chẳng khác gì cảnh mở đầu một bộ phim kinh dị.

Chu Mính Viễn hơi nhíu mày, lùi lại nửa bước, ánh mắt chợt lóe lên vẻ khó chịu.

Hành động lùi lại của anh làm Thư Diêu càng hoảng sợ.

Không phải chứ, tự nhiên anh lùi lại làm gì?

Nhìn như thể có thứ gì đó mặc đồ trắng vừa bước vào, anh nhường chỗ cho nó vậy.

Khoan đã…

Ông chủ tự tử kia là đàn ông. Nếu biến thành ma, liệu ông ta có mặc váy trắng không nhỉ?

Khi thang máy tiếp tục đi xuống, nó phát ra những tiếng cọt kẹt, như thể các bộ phận đã lâu không được bảo trì.

Chắc chỉ vì cũ quá thôi?

Khi Thư Diêu còn đang lan man suy nghĩ, Chu Mính Viễn bất chợt nắm lấy tay cô.

Cùng lúc đó, đèn thang máy vụt tắt, toàn bộ không gian chìm trong bóng tối. Thang máy đột ngột dừng lại, Thư Diêu chao đảo, may mà có Chu Mính Viễn giữ tay nên không ngã.

Anh buông tay, giọng vang lên trong bóng tối:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!