Berlin, sân bay Brandenburg.
Trong không gian ồn ào, phát thanh viên liên tục thông báo thông tin chuyến bay bằng tiếng Đức và tiếng Anh. Vài cô gái có gương mặt châu Á, thành viên một nhóm nhạc nữ, len lỏi giữa dòng người châu Âu cao lớn, bước vội tới cổng lên máy bay.
Chuyến bay từ Berlin về Đế Đô. Họ đến khá muộn, chỉ thêm vài phút nữa là khoang sẽ đóng cửa.
Ở cửa lên máy bay, tiếp viên hàng không lặng lẽ đếm người. Chỉ còn thiếu một hành khách hạng nhất. Ánh mắt cô ta bất giác nhìn ra phía ngoài.
Nắng trải trên đường băng, biến mặt đất xi măng thành một sa mạc trắng lóa. Dưới chân thang, một người phụ nữ đứng đó, cô đơn như bị thế giới quên lãng.
Cô đội chiếc mũ lưỡi trai đen, mặc chiếc áo khoác denim rộng thùng thình và quần cargo giống các thành viên nhóm nhạc, nhưng vóc dáng gầy guộc của cô vẫn lộ rõ.
Như thể chỉ cần gió mạnh hơn một chút, cô sẽ bị cuốn bay.
Thư Diêu đứng bên máy bay, cổ tay trắng nõn lộ ra khỏi ống tay áo, cầm điện thoại áp lên tai:
"Bắt kịp rồi. Có chuyện gì thì đợi về nước hẵng nói. Tôi lên máy bay đây."
Đầu dây bên kia là quản lý của nhóm nhạc. Nhóm vừa mới thành lập, mọi thứ còn bề bộn.
Quản lý và trợ lý đều đã được công ty gọi về nước, giao tạm năm cô gái trẻ 18, 19 tuổi cho Thư Diêu – biên đạo tạm thời của họ.
Tuổi này, những cô gái vẫn còn ham chơi. Quản lý và trợ lý vừa vắng mặt, tối qua không biết họ đã quậy phá ra sao.
Sáng nay cả nhóm ngủ quên, suýt lỡ chuyến bay.
Hiểu rõ nghệ sĩ của mình, giọng quản lý trong điện thoại đầy áy náy:
"Thật cảm ơn cô Thư, về nước tôi mời cô ăn cơm nhé."
"Không cần khách sáo thế."
Cúp máy, Thư Diêu mới bước lên thang.
Tiếp viên nở nụ cười chuyên nghiệp, chào đón cô bằng tiếng Anh.
Thư Diêu để lộ khuôn mặt dưới vành mũ, ngẩng đầu đáp lại.
Đó là một khuôn mặt điển hình của người phương Đông: mặt trái xoan, làn da trắng mịn, đôi mày liễu và ánh mắt sáng tựa sơn thủy, mũi cao cùng xương hàm nhỏ nhắn.
Nổi bật giữa những gương mặt Âu Tây đậm nét, cô toát lên một vẻ đẹp dịu dàng và đượm chất Á Đông.
Đặc biệt, bên dưới mắt trái của cô, một nốt ruồi son nhỏ ẩn trên bọng mắt, theo từng cái chớp mắt như nhảy múa, gợi lên cảm giác như cất giữ một câu chuyện chưa thể nói ra.
Thư Diêu đối diện đôi mắt xanh thẳm mang chút dò xét của tiếp viên hàng không, khẽ cười, rồi tiếp tục tiến vào khoang máy bay.
Sau lưng cô, ánh nhìn của tiếp viên vẫn dõi theo, thoáng thêm vẻ ngạc nhiên:
Người phụ nữ này, từ nét mặt đến khung xương đều toát lên vẻ yếu ớt, như một cành hoa mong manh dễ gãy, nhưng từng bước đi lại mang theo khí thế rắn rỏi, kiên định.
Khoang máy bay được thiết kế với gam màu nhã nhặn, ghế bọc da màu kem, mỗi chỗ còn đặt thêm một chiếc gối ôm màu nâu nhạt. Vừa đi vài bước, ánh mắt Thư Diêu đã bắt gặp một bộ vest trắng được ủi phẳng phiu.
Dù ở bất cứ đâu, chỉ cần có anh xuất hiện, muốn làm ngơ cũng khó.
Chu Mính Viễn tựa vào ghế da, đầu hơi nghiêng, nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, trông như đang bàn công việc.
Chỉ cần ngồi yên đó, anh đã toát lên vẻ lạnh lùng, như một luồng gió từ chiếc điều hòa trong khoang phả ra.
Ở một nơi xa lạ thế này, Thư Diêu thực sự không nghĩ sẽ gặp anh tại đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!