Chương 7: Lóa mắt

Hôm sau, khi Lương Uyển mở mắt, trong phòng chỉ có mình cô, Lee đã đi đâu mất.

Cô không lo lắng việc anh sẽ phủi tay rời đi, vì người đang đau đầu nghĩ cách để rời xa lại chính là cô. Nếu Lee thực sự có thể cứ thế mà đi, cô ngược lại sẽ bớt được một phần phiền muộn và cảm giác tội lỗi.

Đôi khi, cô hy vọng Lee cũng là một kẻ nói dối như mình.

Như thế thì chẳng ai nợ ai.

Sau khi rửa mặt thay đồ, Lương Uyển mở cửa phòng, đi quanh biệt thự tìm kiếm, cuối cùng thấy Lee đang trò chuyện với vợ chồng chủ nhà trong phòng khách chung.

Đây là lần đầu tiên Lương Uyển gặp ông chủ nhà.

Ông có vẻ là người lai Á

- Âu, mái tóc và hàng lông mày màu xám đen vừa mang dấu vết của năm tháng, vừa có nét đặc trưng của dòng máu lai.

"Mia, cuối cùng cô cũng dậy rồi, bữa sáng tôi chuẩn bị cho cô sắp nguội rồi." Chủ nhà lên tiếng.

Lương Uyển cảm ơn rồi ngồi xuống, cùng mọi người dùng bữa.

"Muốn thử thịt nai không? Đây là đặc sản của vùng này." Chủ nhà hỏi rồi tự mình trả lời luôn,

"Nhưng tôi đoán cô không thích. Chắc cô thích ăn thịt lợn và trứng gà hơn, đúng không?"

Lương Uyển khẽ cong khóe mắt, cười đáp: Đúng vậy.

Chủ nhà liếc nhìn Chu Lịch, cười cười nhưng không nói gì.

Mia. Chu Lịch gọi đến hai lần, Lương Uyển mới phản ứng.

"Trước khi rời đi, có muốn ghé thác Brekkefossen không? Ở đó có thể nhìn toàn cảnh thị trấn."

Lương Uyển đang uống sữa, chỉ có thể ngước mắt nhìn anh, khẽ gật đầu.

Quãng đường đến thác không xa, bậc đá dưới chân cũng khá dễ đi, nhưng hai người họ lại đi rất lâu.

Mãi đến lúc lên đường, Lương Uyển mới nhận ra đùi và thắt lưng của mình hơi nhức mỏi. Nghĩ đến việc hôm qua đã tranh luận với Chu Lịch xem ai mới là người cần nghỉ ngơi, giờ phút này, cô không muốn tỏ ra yếu thế, bèn lặng lẽ bước tiếp, nhưng tốc độ chậm hơn hẳn.

Chu Lịch không phải người nóng vội, anh luôn đứng chờ cô ở những chỗ cao hơn.

Trên đường đi, Lương Uyển thấy nhiều con cừu được người dân địa phương thả rông, một số con còn chưa trưởng thành. Chúng không sợ người, cứ chậm rãi bước đi trước mặt du khách.

Bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, ánh sáng mang theo sắc xanh thẫm. Cách đó vài mét, Lee đứng trên một phiến đá nhô ra, nhìn về phía vịnh hẹp.

Lương Uyển thuận theo ánh mắt anh nhìn xa xa, thấy những tia sáng vàng nhạt yếu ớt đang dần chiếu rọi lớp tuyết trắng sau các đỉnh núi xám đen.

Đi được nửa đường, Lương Uyển đã có thể quan sát gần hết nửa thị trấn. Tuyết đọng đã bị trận mưa ngày hôm qua gột rửa phần lớn, chỉ còn lác đác vài mảng trắng rải rác không theo quy luật trên thị trấn.

Không gió, không mưa, mặt nước tĩnh lặng phản chiếu những ngôi nhà, cây cối khô cằn và dãy núi.

Chu Lịch đứng giữa khung cảnh đó, bóng lưng cao ráo hòa vào ánh sáng mờ ảo.

Lương Uyển thở d. ốc, tay nhanh hơn đầu óc, giơ máy ảnh lên chụp một tấm.

Trong khung hình có núi non rõ nét, có ánh sáng vàng rực rỡ, và có bóng dáng mờ ảo của Lee.

Cô thu máy ảnh lại, tiếp tục bước đi. Những đàn bò và cừu trên đường thong dong gặm cỏ, du khách lác đác vài người.

Lương Uyển vui mừng khi thấy có cả bò cao nguyên Scotland ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!