"Mình chỉ có thể ngồi khoảng hai mươi phút thôi."
Lương Uyển thở hổn hển chạy đến điểm hẹn, vừa đặt túi xách xuống thì điện thoại đã rung lên.
"Xin lỗi, mình trả lời tin nhắn một chút."
Trần Tri Nguyên đẩy chiếc sandwich trên bàn về phía cô: "Lương của cậu đúng là không dễ kiếm."
Lương Uyển vừa nhắn tin vừa cười trêu: "Còn gì nữa! Hai ngày nay mình chưa được ăn uống tử tế, bữa này xem như trang trọng nhất rồi, còn phải cảm ơn cậu đấy. Mà cậu tìm mình có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao? Tiểu Lương Uyển, trước đây cậu đâu có như vậy."
Lương Uyển đặt điện thoại xuống, không để ý hình tượng cắn một miếng lớn sandwich cho đỡ đói, sau đó dùng khăn ướt lau tay, tiếp tục gõ tin nhắn bằng ngón áp út.
"Dù sao cậu cũng là người bận rộn, mình tưởng là có chuyện quan trọng gì chứ."
Trả lời tin nhắn xong, Lương Uyển mới ngẩng lên nhìn anh: "Trước đây mình cũng như vậy mà?"
"Không giống. Trước đây giờ ra chơi cậu sẽ chủ động tìm mình nói chuyện."
Lương Uyển nheo mắt cười: "Thật sao? Chuyện hồi cấp ba mình chẳng nhớ được bao nhiêu nữa."
Lại là một ngày nắng đẹp.
Dưới bóng cây bên đường, không ít người đến chụp ảnh, phản quang, thang, đủ loại đạo cụ, trông rất chuyên nghiệp.
Trong quán cũng chẳng yên tĩnh hơn, chủ quán mời một số blogger truyền thông đến quảng bá.
Lương Uyển khó có thể phớt lờ những chiếc máy ảnh, cô không muốn lọt vào khung hình, vì không phải blogger nào cũng sẽ làm mờ mặt người qua đường.
Cô khẽ nghiêng người tránh hướng máy ảnh, rồi nghe Trần Tri Nguyên nói: "Không nhớ chứng tỏ không đủ quan trọng với cậu."
Anh cười nhẹ.
Lát sau, Lương Uyển cũng mỉm cười: "Xem ra với mình, những chuyện quan trọng chẳng có mấy, nhớ được cũng chỉ vài điều."
"Nói về tình hình dạo này đi."
Lương Uyển thực sự đói, tập trung ăn: "Không có gì đáng nói cả."
"Khách hàng mới của cậu, chính là người hôm trước mình thấy ở cửa hàng tiện lợi."
Lương Uyển dừng lại, ngẩng đầu lên, động tác nhai cũng ngừng theo.
"Một đồng nghiệp của mình quen anh ta, là bạn học đại học."
Trần Tri Nguyên nói: "Nghe nói anh ta học giỏi, khá khiêm tốn, nhưng lại theo đuổi sự hoàn hảo. Nếu cậu cần giúp đỡ gì, cứ nói với mình, sếp Chu chắc cũng sẽ nể mặt bạn học mà không quá khó dễ đâu."
Lương Uyển vốn không thích làm phiền người khác, cũng không thích nợ tình cảm, nghe vậy liền đáp: "Nói khó dễ thì hơi quá, chỉ là công việc thôi. Mình từng gặp khách hàng còn khắt khe hơn, yên tâm đi."
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn thấp thỏm.
Nếu Chu Lịch chỉ là một khách hàng bình thường, cô có vất vả một chút cũng không sao. Cô sợ nhất là anh muốn trả thù.
Dù cô biết mình có lỗi với anh, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng chấp nhận hậu quả một cách thản nhiên.
Cô không vĩ đại đến mức đó.
Nghe Trần Tri Nguyên nhắc đến thời đại học của Chu Lịch, Lương Uyển bất giác tưởng tượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!