Chương 9: (Vô Đề)

WOW, CÁI NÀY… WOW, CLAIRE NGHĨ THẦM.

"Wow," Steve thì thào, và cô gật đầu, cảm thấy hoàn toàn choáng ngợp với không gian trước mắt. Cô vừa nói về tên điên giết người hàng loạt thì phải? Coi bộ giống nơi tụ tập những tên giết người hàng loạt hơn.

Còn một vấn đề nữa sau khi hai khẩu Luger tách đôi bức tường, một câu đố với những con số và một lối đi bị chặn, nhưng cả hai đã cùng phối hợp để giải quyết một cách trọn vẹn, và nó không cản trở họ được lâu. Một lần nữa họ thấy mình đang ở ngoài trời, chứng kiến tòa nhà bí mật tọa lạc trên một ngọn đồi thấp giống như tổ chim kền kền giữa cơn mưa trút nước.

Nó đã từng là một lâu đài, thật vậy, nhưng không có chút gì giống với tòa lâu đài mà họ vừa đi qua

- cũ kỹ hơn, tăm tối hơn, bao quanh bởi hàng đống hoang tàn đổ nát của những gì đã từng là một ngôi vườn điêu khắc. Bức tượng tiểu thiên sứ bằng đá với đôi mắt bị mù và những ngón tay cụt dõi theo khi họ tiến về phía tòa nhà, những pho tượng gargoyle với gương mặt cổ quái và đôi cánh mòn vẹt, những mảnh đá hoa cương vỡ vụn dưới chân.

Thật ghê rợn… nhưng còn có một thứ gì đó hơn cả ghê rợn, một thứ không hề đồng dạng.

Họ đứng trong phòng nghỉ, không có một chút ánh sáng nào khác ngoài vài ngọn nến được bố trí sẵn. Không khí phảng phất mùi nước nho ép trước khi lên men, nghe thum thủm như mùi rác và giấy da vụn. Sàn nhà được trải thảm nhung, đó là những gì họ có thể nhìn thấy, nhưng dường như nó quá cũ đến nỗi bị mòn rách xác xơ nhiều chỗ, khiến người ta khó lòng nhìn ra nó có màu gì đằng sau cái "màn tối" ấy.

Ngay trước mặt họ là những gì còn lại của một cầu thang gác hùng vĩ, trải dài đến tận ban công tầng hai và tầng ba; vẫn còn đó một vẻ thanh lịch tồi tàn toát ra từ những tay vịn đen đúa bởi dấu ấn thời gian, những bậc thang lún, cũng như từ cái thư viện bẩn thỉu bên phải, hay trong những bức tranh sơn dầu treo trên vách tường đã phai màu. Bị ám, đó là từ thích hợp nhất để diễn tả khung cảnh này… chỉ trừ những con búp bê.

Vô số khuôn mặt bé xíu đang nhìn họ chằm chằm từ mọi góc phòng. Những con búp bê Trung Hoa bằng sứ dễ vỡ, nhiều con đã bị sứt mẻ hoặc đổi màu, mặc y phục bằng vải bóng có màu nước, loại thường mặc khi tham gia buổi trà mặn. Những đứa bé bằng nhựa có đôi mắt to tròn và môi hồng mím chặt. Những con búp bê nhồi giẻ rách với gương mặt hình nút kì dị, vài mẩu bông lòi ra ngoài cánh tay quặt quẹo.

Chúng xếp thành từng đống, chồng lên nhau, thậm chí một số còn bị đâm xuyên qua bằng que. Claire có thể nhận ra, cách xếp đặt vị trí của chúng không bình thường chút nào.

Steve lấy khuỷu tay khều cô rồi chỉ lên. Trong một thoáng, Claire nghĩ rằng mình đang thấy Alexia treo lơ lửng ngoài mái hiên

- nhưng dĩ nhiên nó chỉ là một con búp bê khác, to như người thật, thân hình lủng lẳng khoác một bộ váy dạ tiệc đơn sơ, trang trí hoa văn nổi xung quanh phần mắt cá chân mảnh khảnh giả tạo.

"Có lẽ chúng ta nên…" Claire bắt đầu… và chợt khựng lại, lắng nghe. Có tiếng ai đó đang nói chuyện vang vọng từ tầng trên, giọng phụ nữ. Nghe như ả ta đang tức giận, ngữ điệu rất nhanh và chói tai.

Alexia.

Tiếp theo cái giọng giận dữ ấy là những lời năn nỉ, van xin, Claire nhận ra đó là tiếng của Alfred.

"Mình cũng vô đó góp mặt đi thôi," Steve thì thào rồi tiến lên những bậc thang, không đợi cô trả lời. Claire vội vã đuổi theo, không chắc nó là một ý kiến hay, nhưng cũng không muốn để cậu đi một mình. Những con búp bê lặng lẽ quan sát họ đi lên, dõi theo bước chân họ bằng những đôi mắt vô hồn, một mực giữ nguyên vẻ lãnh tĩnh như đã có từ bao năm qua.

--o0o--

Alfred cảm thấy gần gũi với Alexia hơn bao giờ hết mỗi khi cả hai trở về phòng riêng, nơi chúng cười cợt và đùa giỡn như trẻ con. Lúc này hắn cảm thấy mình đang ở gần bên Alexia, nhưng đồng thời cũng vô cùng lo lắng trước cơn phẫn nộ của ả, hắn ước gì mình có thể làm ả vui vẻ trở lại. Suy cho cùng, chính lỗi lầm của hắn đã khiến ả phải bối rối.

"... và chị không sao hiểu nổi, con nhãi Claire và bạn của nó mà lại có thể khiến em tốn sức như vậy," Alexia nói, và mặc dù cảm thấy ngượng ngùng nhưng hắn không thể không nhìn ả bằng đôi mắt trìu mến, khi ả lướt ngang qua phòng thật duyên dáng trong chiếc áo dài lụa. Người chị song sinh của hắn quả thực rất lịch sự, nhã nhặn, mặc dù ả đang bực mình.

"Em sẽ không thất bại nữa đâu, Alexia. Em hứa đấy…"

"Phải, em sẽ không," ả nói một cách gắt gỏng. "Bởi vì chị dự tính sẽ tự mình giải quyết chuyện đó."

Alfred kinh ngạc. "Không! Chị không nên liều lĩnh với chính mình, chị yêu dấu, em… em sẽ không cho phép chị!"

Alexia giận dữ nhìn hắn một lúc rồi thở dài, lắc đầu. Ả bước về phía hắn một lần nữa, ánh mắt dịu dàng và âu yếm.

"Em đã quá lo lắng rồi đấy em trai," Ả nói. "Em phải nhớ lấy, phải luôn luôn đối đầu với nghịch cảnh bằng sự mạnh mẽ và niềm kiêu hãnh. Suy cho cùng chúng ta cũng là gia đình Ashford. Chúng ta…"

Đôi mắt Alexia mở to, gương mặt tái nhợt đi. Ả xoay người nhìn ra cửa sổ, nhìn ra bên ngoài hành lang. Những ngón tay thon thả mân mê dải lụa quanh cổ một cách lo lắng.

"Có ai đó trong hành lang."

Không!

Alexia phải được an toàn, không một ai được chạm vào cô ấy, không ai cả! Claire Redfield, chắc chắc là nó, cuối cùng thì nó cũng đến đây để hoàn thành nhiệm vụ của mình, để ám sát người hắn yêu dấu. Alfred nhìn quanh, điên cuồng tìm cách bảo vệ ả

- kia rồi, khẩu súng trường đang tựa vào bàn trang điểm của Alexia, hắn đã bỏ lại đó trước khi mở lối vào gác xếp.

Hắn bước nhanh về phía nó, cảm nhận nỗi sợ hãi của ả cũng như của chính hắn. Cả hai cùng chia sẻ nỗi sợ hãi như thể chỉ là một người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!