RODRIGO NGHỈ NGƠI TRONG BÓNG TỐI LẠNH LẼO MỘT CÁCH KHÓ NHỌC. Bất chợt có tiếng động ngoài hành lang, buộc gã phải ráng mở mắt ra, sẵn sàng ứng phó. Gã gồng cổ tay lên để nhấc khẩu súng, và nhận ra mình không đủ sức để nhấc nó nữa.
Tao sẽ giết bất cứ đứa nào dám quấy rầy, gã nghĩ thầm theo thói quen thường lệ. Thật đáng mừng, thay vì biến thành một xác chết thì gã lại vớ được một khẩu súng hẳn hoi. Một tên bảo vệ bị nhiễm đã té lăn xuống cầu thang và trườn vào nhà giam sau khi cô gái rời đi một lúc, Rodrigo giết nó bằng một cú đá ngay đầu rồi tước vũ khí, lúc đó vẫn nằm trong cái bao ngang phần hông gãy nát.
Gã chờ đợi, vừa ước gì mình có thể ngủ yên trở lại, lại vừa phải cảnh giác cao độ. Khẩu súng đã giúp đầu óc gã nhẹ nhõm đôi chút, và góp phần đẩy lui nỗi sợ hãi. Rồi gã sẽ phải nhắm mắt xuôi tay, không sớm thì muộn… nhưng dù thế nào đi nữa, gã cũng không muốn biến thành một trong số bọn chúng. Tự sát có thể nói là một tội lỗi khủng khiếp, nhưng nếu không đủ sức chống trả lại bọn nhiễm virus, có lẽ gã nên tự ban cho mình một viên đạn trước khi rơi vào tay nó. Đường nào rồi cũng xuống địa ngục thôi.
Những tiếng bước chân, và ai đó đang tiến vào phòng giam, rất nhanh. Zombie ư? Các giác quan của gã không còn nhạy bén nữa, nên khó mà nói được thứ đó đang đi nhanh hay gã đang phản ứng chậm, nhưng gã biết mình phải bóp cò cho nhanh một khi còn cơ hội.
Thình lình có một tia sáng nhỏ xuyên thấu bóng tối – và cô ta đứng đó, ngay trước mắt gã như trong một giấc mơ. Cô Redfield, vẫn sống, đang giơ cao bật lửa, cô để nguyên cho nó cháy và đặt xuống bàn như một chiếc đèn lồng nhỏ xíu.
"Cô làm gì ở đây?" Rodrigo lầm bầm, nhưng Claire không nhìn gã ta vì bận lục lọi cái túi ngang thắt lưng. Gã buông rơi khẩu súng khỏi tay, mắt nhắm lại chừng một giây hoặc một lúc gì đó. Khi mở mắt ra thì cô gái đang sờ soạng cánh tay hắn, tay kia cầm một ống tiêm.
"Đây là thuốc cầm máu," cô cất tiếng, giọng nói mềm mại chẳng khác gì bàn tay, chỗ kim châm vào khẽ nhói lên rất nhanh.
"Đừng lo, anh không bị tiêm quá liều đâu, người ta có viết rõ liều lượng trên lưng lọ thuốc. Trong đó ghi rằng nó làm chậm lại tiến trình xuất huyết nội, nên anh sẽ không sao cho tới khi có người đến giúp. Tôi sẽ để bật lửa lại đây… anh tôi đã tặng nó cho tôi, một vật may mắn đấy."
Trong lúc cô nói chuyện, Rodrigo tập trung lấy lại tinh thần, cố gắng vượt qua sự vô cảm trong nội tâm. Những gì Claire nói thật khác thường, bởi lẽ chính gã đã thả cô ta, cô ta cũng đã đi rồi. Thế sao cô còn quay lại giúp gã làm gì?
Bởi vì mình đã thả cô ta đi. Nhận thức ấy nảy sinh trong gã, nhấn chìm gã trong cơn xấu hổ và biết ơn lẫn lộn.
"Tôi… cô thật tốt bụng," gã thì thào, ao ước mình có thể làm gì đó cho cô, một việc gì đó để đáp đền lòng trắc ẩn. Gã lục lọi trong ký ức, những lời đồn và sự thật về hòn đảo, có thể giúp cô ấy thoát thân…
"Cái máy chém," gã nói, hai mắt chớp chớp, cố gắng không để ngữ điệu bị lắp bắp quá đáng. "Đằng sau nó là bệnh xá, chìa khóa trong túi tôi… dường như có bí ẩn ở đó. Hắn biết rõ động tĩnh, những mảnh ráp của câu đố... cô biết máy chém ở đâu chưa?"
Claire gật đầu. "Có. Cảm ơn anh, Rodrigo, nó sẽ giúp tôi rất nhiều. Bây giờ anh nghỉ ngơi đi nhé."
Cô với tay vuốt mái tóc của gã ra sau trán, một cử chỉ đơn giản nhưng vô cùng tử tế, vô cùng chu đáo, khiến nước mắt gã cứ chực trào ra.
"Nghỉ ngơi đi," cô lại nói, và gã nhắm nghiền hai mắt, trong lòng tràn ngập một cảm giác thư thái êm đềm chưa từng có trong đời. Ý nghĩ cuối cùng của gã trước khi chìm vào giấc ngủ, đó là hy vọng cô có thể tha thứ cho những việc gã đã làm, có thể ban cho gã một sự khoan dung mà gã đáng được hưởng, để cuối cùng, có thể gã không phải xuống địa ngục nữa.
o0o
Rodrigo nói đúng về những bí ẩn. Claire đang đứng ở cuối hàng lang dưới tầng hầm bí mật, lấy hết can đảm để mở cánh cửa trơ trụi ngay trước mặt.
Bệnh xá phải nói là nhỏ bé và khó chịu, chẳng giống chút nào với những gì Claire chờ đợi ở một khu chuyên khoa của Umbrella – không thấy một thiết bị y tế nào, không một chút gì ra vẻ hiện đại. Chỉ có mỗi một cái bàn khám trong phòng trước, lớp sàn gỗ nứt nẻ xung quanh vấy đầy máu, một cái khay dụng cụ kiểu-y
-khoa nằm gần đó.
Căn phòng bên cạnh thì đã cháy không còn hình thù; nên cô không sao đoán được nó dùng cho mục đích gì, nhưng có vẻ là một nơi pha tạp giữa phòng hồi sức và lò thiêu. Nó cũng bốc mùi y như cái đầu tiên.
Có một văn phòng nhỏ bừa bộn nằm cách xa căn đầu tiên, đằng trước nó có độc nhất một thi thể nằm sóng xoài của một người đàn ông mặc áo khoác trong phòng thí nghiệm, khuôn mặt nhỏ thó xám ngoét lộ rõ vẻ khủng khiếp. Gã không có dấu hiệu đã bị lây nhiễm, và căn cứ vào việc không có một vật chủ virus nào cũng như không có vết thương rõ rệt nào, cô đoán gã ta đã lên cơn đau tim, hoặc đại loại thế.
Bộ mặt co rúm đến méo mó, hai mắt trợn trừng và mồm há hốc, gợi lên cho cô ý nghĩ rằng gã ta đã chết vì sợ.
Claire cẩn thận bước qua cái xác, và tình cờ khám phá ra bí ẩn đầu tiên của căn phòng nhỏ này. Giày của cô vấp trúng một thứ lúc bước vào, mới đầu tưởng là hòn bi hay hòn đá gì đó nằm lăn lóc dưới sàn – hóa ra nó là một thứ chìa khóa hết sức khác thường. Một con mắt thủy tinh, đúng ra phải được gắn trên khuôn mặt kỳ quái bằng plastic của cái hình nộm giải phẫu, lúc này đang liếc mắt một cách đểu cáng trong góc phòng.
Với những điều Steve đã nói, về việc không ai trở lại từ bệnh xá, cộng thêm những gì đã biết về sự hứng thú điên loạn của Umbrella, nên Claire chẳng hề ngạc nhiên khi khám phá được lối đi ẩn phía sau vách tường. Những bậc thang đá mòn vẹt lộ ra khi cô đặt con mắt về đúng vị trí, đương nhiên cũng không phải là điều gây bất ngờ. Một bí mật, một thủ thuật, và Umbrella thì đầy rẫy những bí mật và thủ thuật kiểu này.
Mở cửa thôi. Để xem có gì nào.
Phải vậy thôi. Cô đâu có rỗi hơi cả ngày. Cô không muốn để Steve ở một mình quá lâu, nói cách khác là cô rất lo lắng cho cậu ta. Cậu ấy đã phải giết chính cha mình; và cô không thể tưởng tượng nổi còn có sự đả kích tinh thần nào lớn hơn thế nữa…
Claire lắc đầu, tự trách mình đã lãng phí thì giờ. Điều đó có gì quan trọng đâu khi cô đang ở một nơi vắng vẻ đến ghê rợn, với hàng tá người tưởng như đã chết, một nơi có thể cảm nhận được nỗi khiếp sợ tỏa ra từ những bức tường lạnh giá, quẩn quyện quanh người cô như một tấm vải liệm tử thi…
"Có gì quan trọng đâu," cô nói và mở toang cánh cửa.
Ngay lập tức, có ba vật chủ nhiễm virus lắc lư tiến đến, thu hút toàn bộ sự chú ý của cô, khiến cô không thể quan sát được đầy đủ căn phòng rộng lớn bên trong. Cả ba đứa đều đã biến dạng tồi tệ, tứ chi tàn khuyết, da dẻ tả tơi, các thớ thịt thối rữa bong ra nhuốm đầy máu. Chúng di chuyển chậm chạp, lê mình đến chỗ cô một cách khó khăn, và cô có thể trông thấy những vết sẹo đã cũ trên lớp mô trần trụi mục rữa.
Cho dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, ruột gan cô vẫn cứ cồn lên phát ói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!