Chương 6: (Vô Đề)

CÁI BẾN CẢNG NÀY THẬT SỰ KHÔNG RA DÁNG BẾN CẢNG gì cả, Steve quá sức thất vọng khi nhận ra không hề có bóng dáng con tàu nào ở đây. Cậu đã hy vọng mình sẽ đặt chân đến một bến cảng rộng lớn với những cột trụ và những đàn mòng biển, cùng hàng tá thuyền chứa đầy lương thực dự trữ, bên trong từng khoang là những chiếc giường ngủ êm ái.

Nhưng đó chỉ là hy vọng, thực tế thì nói lên điều ngược lại, cậu ta chỉ tìm được một bậc thềm nhỏ xíu trên một khoảng sân màu xám, được bảo vệ khỏi sự tác động của biển bằng những gờ đá nhấp nhô mà cậu ta có thể nhận ra được trong bóng tối. Có một thứ giống như buồng lái với bánh lái tàu gắn cố định sát mép ngoài bậc thềm, trông qua cứ ngỡ là một "chiến tích của biển" hay đại loại thế, một cái bàn bị gãy với đầy rác và chuột trên đó, một mớ áo khoác cũ nát nằm ì ở một góc, một quả cam tươi đã đổi sang màu đục ngầu của mù tạc. Thứ to nhất trong tầm mắt là một chiếc xuồng đang neo vào cái bến cảng đặc biệt này, thật chẳng ra làm sao cả.

Tuyệt! Làm sao mà những người đó thoát khỏi cái hòn đảo này được, bằng cách bơi ngửa à? Còn nếu có sân bay, vậy thì nó đang nằm ở chỗ quái quỷ nào không biết?

Điều oái ăm bây giờ là Steve phải nhanh chóng tìm một lối thoát khác, trong khi lại đã hẹn với Claire sẽ gặp nhau ở đây. Cậu không thể cứ vậy mà đi, nhưng cũng không muốn đứng yên một chỗ mà chờ đợi.

Mày có thể bỏ lại cô ấy mà.

Vẻ mặt Steve lộ vẻ cáu kỉnh, anh chàng giận dữ đá vào cái vỏ thép đã rỉ sét của một trong số đống máy móc nằm ngổn ngang. Cô ấy có vẻ có hơi phiền phức và hơi khờ khạo một tí… nhưng không thể chối cãi rằng chính cô ấy đã cứu cậu, cô ấy quay về để cứu mạng một tên Umbrella đang bị thương chỉ vì hắn đã thả cô ấy đi, điều đó thật sự hơi… tốt thôi, điều đó hoàn toàn đáng phải làm. Thật sai quấy nếu bỏ rơi cô ta.

Không chắc phải làm gì tiếp theo, nên cậu bước đến chỗ cái bánh lái và bắt đầu xoay, ngạc nhiên khi nó hoạt động một cách rất trơn tru so với vẻ bề ngoài cũ kỹ…

…và có tiếng động cơ nhỏ vang lên, cái bệ phía dưới chân cậu bỗng tách ra khỏi vị trí đang đứng và trượt ra ngoài mặt nước, cùng lúc những bong bóng khổng lồ bắt đầu nổi lụp bụp lên mặt nước phía trước.

Lạy Chúa! Steve nắm chặt cái bánh lái bằng một tay, tay còn lại nhắm thẳng khẩu Luger vàng về phía những bọt bong bóng đang nổi lên. Nếu đó là một trong số lũ sinh vật của Umbrella, ắt là nó phải thở ra hơi chì nóng hổi…

…và một chiếc tàu ngầm nhỏ trồi lên khỏi mặt nước như một con cá kim loại đen trùi trũi, nắp tàu bật lên ngay trước chân cậu. Có một cầu thang dẫn xuống con tàu, bên dưới hoàn toàn trống rỗng. Trông nó rất cứng cáp và được bảo quản rất tốt, không giống như bị bỏ phế chút nào.

Steve nhìn nó chằm chằm đầy ngạc nhiên. Cái thứ chết tiệt này là sao? Nó giống như trò chơi ở công viên giải trí, kỳ lạ đến nỗi cậu chẳng biết phải nghĩ sao nữa.

Còn có thứ gì kỳ lạ hơn những điều mình gặp phải hôm nay chăng?

Đúng rồi. Tấm bản đồ mà cậu đã nhìn thấy sau biệt thự hình như có một cặp mũi tên cùng những mô tả về bến tàu và đường băng… và hiển nhiên là cậu phải dùng con tàu ngầm này để đến được nơi đó. Umbrella thật là một công ty lắm trò.

Steve bước xuống nấc thang trên cùng và hơi do dự, làn da cậu vẫn còn đỏ ửng do hậu quả của lần dấn bước vào một nơi bất định mới đây. Chết đuối cũng chẳng khá hơn bị thiêu sống là mấy.

Ái chà! Đành phải liều thôi.

Lại đúng nữa. Steve trèo xuống, và dẫm lên một tấm đệm áp suất dưới sàn lúc rời khỏi thang. Nắp tàu phía trên đóng lại. Cậu ta vội dẫm lên nó lần nữa thì nắp tàu mở ra. Ít nhất thì cậu cũng biết mình sẽ không bị chết ngộp.

Bên trong con tàu bài trí rất đơn sơ, kích thước của nó có lẽ to cỡ bằng một cái phòng tắm, và bị chia đôi bởi cái cầu thang ngay chính giữa. Có một băng ghế đệm bên hông, một nhà vệ sinh phía sau, và một buồng điều khiển phía trước.

"Để xem mình sẽ tìm được cái gì ở đây," Steve lẩm bẩm rồi bước vào buồng điều khiển. Mọi thứ thật đơn giản đến mức buồn cười khi chỉ có một cần gạt với hai thiết lập. Nó đang nằm ở vị trí ghi chữ "Main." Thiếp lập bên dưới biểu thị bằng chữ "Transport," và Steve bật cười, kinh ngạc vì sao nó lại dễ dàng như vậy. Có thể nói là thân

-thiện

-với

-người

-dùng.

Cậu đạp lên đệm áp suất lần nữa cho nắp tàu đóng lại, tự hỏi không biết Claire sẽ có ấn tượng thế nào với phát hiện của mình trong khi hạ cần điều khiển xuống. Cậu nghe thấy tiếng động cơ khẽ vang lên và con tàu bắt đầu dịch chuyển, lặn xuống nước. Có mỗi một ô cửa sổ, nhưng nó quá tối để nhìn thấy những thứ bên ngoài, nếu không kể đến những bọt bong bóng đang nổi lụp bụp.

Quãng đường đi xuống kéo dài khoảng mười giây. Con tàu có vẻ đã ngừng chuyển động, và Steve nghe thấy âm thanh kim loại sắc gọn phát ra từ nắp tàu, dường như đang lướt qua vật gì đó – chắc chắn không phải là âm thanh ở dưới nước.

Tiếng lướt tới trước và lên trên. Nắp tàu mở ra, và Steve bắt đầu trèo lên, tay nắm chặt súng… rồi đặt chân trên một tầng hầm có sàn kim loại, vách tường bằng thủy tinh hoặc hợp chất plexi, bao bọc bởi một làn nước tối thui. Có vài nấc thang dẫn xuống một hành lang được thắp sáng đầy đủ, nơi chỉ có bức tường bên trái được thiết kế nhô ra ngoài luồng nước.

Yees! Chỗ này có kiểu kiến trúc giống như trong một vài khu thủy cung, cho phép mọi người có thể đi xuyên qua đường hầm dưới nước để ngắm cá. Cậu chẳng hề thích thú việc này tí nào, khi nghĩ tới hình ảnh những mảnh kính bị vỡ chỉ bởi bọn cá mập nảy ra ý định thăm hỏi… hoặc thứ gì đó tệ hơn nữa.

Thôi đủ rồi. Steve bước xuống hành lang, men theo lối đi quẹo qua hai ngã rẽ, thận trọng quan sát phía trước. Lần đầu tiên kể từ lúc hòn đảo bị tập kích, cậu thật sự cảm thấy lo ngại – một nỗi sợ hãi mơ hồ khi nghĩ đến tình trạng bị cô lập, đến một thứ gì đó sẽ vọt ra từ màn nước và tiến tới lớp kính, một con thú hay đại loại thế

- có thể là một bàn tay tái nhợt, hoặc một bộ mặt trắng bệch chết chóc áp sát cửa sổ, nhe răng cười với cậu.

Không dám tưởng tượng thêm nữa. Steve vọt thẳng, và khi thấy hành lang dẫn đến một cánh cửa có vẻ là lối thoát khỏi căn phòng nước này, cậu tự gọi mình là "Đồ nhát cáy," nhưng cũng đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra.

Cậu đẩy cửa, và thấy một, hai, ba,… bốn con zombie, tất cả bọn chúng đều đang rất muốn làm bạn với cậu. Từng con bắt đầu xoay người lại và lê từng bước đi khập khiễng tiến thẳng về phía cậu, những mảnh vải tơi tả của bộ đồng phục chúng đang mặc – đồng phục của Umbrella, không còn nghi ngờ gì nữa – đang bay lất phất theo những cánh tay giang rộng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!