CHRIS REDFIELD VÀ BARRY BURTON đang ngồi nạp đạn ở căn phòng đằng sau, trong một ngôi nhà an toàn tại Paris, cả hai đều im lặng và căng thẳng, không ai nói tiếng nào. Mười ngày tồi tệ đã qua mà vẫn không biết Claire đã gặp chuyện gì, không biết Umbrella đã làm gì Claire…
…ngừng ngay, một giọng nói trong thâm tâm anh vang lên quả quyết. Em mình còn sống, nhất định. Không thể tưởng tượng nổi đến những khả năng khác. Anh đã tự nhủ với mình như vậy từ mười ngày trước, và giờ đây anh càng lúc càng nghi ngờ điều đó. Không gì khổ sở hơn khi được biết rằng Claire đã ở Raccoon lúc nó bị hủy diệt, rằng cô đã đến đây để tìm anh.
Leon Kennedy, anh bạn cảnh sát trẻ tuổi của cô, đã cho anh biết tường tận mọi chuyện về cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ. Cô ấy đã sống sót ở Raccoon để rồi lại dây vào phi vụ của Trent trên đường tới châu Âu, cả cô ấy lẫn Leon và ba cựu thành viên nữa; kết quả là một cuộc đụng độ với một lũ quái vật khác của Umbrella, trong khu nghiên cứu tại Utah. Chris vốn không biết gì về chuyện đó cả, anh cứ tưởng là cô em của mình vẫn đang an toàn học tập trong trường đại học.
Claire dính phần trong cuộc chiến chống lại Umbrella, chuyện đó đương nhiên chẳng hay ho gì – nhưng biết rằng Umbrella đã bắt giữ cô, rằng em gái mình có thể đã bị giết… mới thật sự khiến anh chết điếng trong lòng. Anh đã cố hết sức để ngăn mình vác súng xông thẳng vào trụ sở Umbrella, lùng kiếm cho ra manh mối, bởi lẽ như vậy chỉ là tự sát.
Barry lên nòng khẩu súng trong lúc Chris hốt lên một mớ đạn và cho vào hộp, không khí đầy mùi thuốc súng cay nồng quen thuộc. Anh thấy mừng thầm khi ông bạn thân có vẻ biết anh đang cần yên tĩnh, âm thanh duy nhất vang lên trong phòng lúc này là tiếng lên đạn đều đặn.
Thật may là có việc để mà làm sau một tuần chỉ có ngồi không và cầu nguyện, hy vọng Trent sẽ mang đến tin tức và trợ giúp họ. Chris chưa từng gặp mặt Trent, nhưng con người bí ẩn ấy đã hỗ trợ họ vài lần trong quá khứ, bằng những thông tin lấy từ nội bộ Umbrella. Mặc dù chưa ai rõ động cơ thật sự là gì, nhưng mục tiêu của ông ta thì quá rõ ràng – đó là phá hoại nhánh vũ khí sinh học bí mật của tập đoàn dược phẩm.
Thật không may, chờ đợi Trent là một biện pháp đòi hỏi tính kiên nhẫn, vì ông ta chỉ tìm đến họ khi có việc cần kíp, còn họ thì chẳng có cách nào tiếp cận được ông ta, cái viễn cảnh trông chờ Trent trợ giúp không phải lúc nào cũng có hiệu quả.
Click. Click. Âm thanh lặp đi lặp nghe thật dễ chịu, một quy trình cơ học lặng lẽ diễn trong không gian yên tĩnh của căn nhà. Tất cả đang làm những phần việc được phân định cụ thể vì mục đích tiêu diệt Umbrella, một nhiệm vụ càng lúc càng cấp bách theo thời gian. Chris đã giúp Barry trông coi vũ khí trong khoảng một tuần rưỡi nay, nhưng anh vẫn luôn để mắt giám sát đến trụ sở của Umbrella.
Họ đã nhận được một thông điệp của Jill vài tuần trước, cô ta đang trên đường đến châu Âu. Chris tin rằng những kỹ năng của cô sẽ rất hữu dụng trong việc thám thính tình hình bên trong. Leon thì gần như đã biến thành một tay hacker, lúc này anh chàng đang ngồi với cái máy tính ở phòng bên cạnh; từ lúc Claire bị bắt tới giờ, anh ta chẳng khi nào ngủ yên giấc, mọi thời gian có được đều dùng để theo dõi động tĩnh của Umbrella. Còn bộ ba thành viên đã đi cùng Leon và Claire đến châu Âu – gồm Rebecca, xuất thân từ đội đã giải tán ở Raccoon, với hai người ở Maine là David và John – hiện đang ở London để gặp một tay môi giới vũ khí. Sau tất cả những chuyện đã trải qua, ba người họ luôn hành động chung thành một nhóm.
Không có nhiều người, nhưng chúng tôi có những kỹ năng và mục tiêu cụ thể. Còn Claire…
Sau khi cha mẹ qua đời, mối quan hệ giữa anh và Claire là rất mật thiết, nên anh nghĩ mình hiểu Claire rất rõ; cô là người thông minh, dẻo dai, và tháo vát, luôn luôn là… nhưng cũng là một sinh viên cao đẳng, lạy Chúa. Không giống mọi người, cô không hề trải qua một đợt huấn luyện quân sự chính thức nào. Anh không thể dẹp bỏ ý nghĩ rằng vận may của em mình cũng có giới hạn, mà một khi dính tới Umbrella thì may mắn thôi chưa đủ.
"Chris, qua đây mau!"
Tiếng Leon, nghe có vẻ khẩn cấp. Chris và Barry nhìn nhau, và Chris thấy Barry cũng lộ vẻ lo lắng y như mình khi cả hai cùng đứng dậy. Tim đập thình thịch, Chris lao nhanh ra lối đi dẫn tới chỗ Leon làm việc, vừa háo hức vừa sợ.
Anh cảnh sát trẻ đang đứng cạnh máy tính, thật khó đoán được điều gì qua dáng vẻ của anh ta.
"Cô ấy vẫn sống," Leon nói ngắn gọn.
Chris thậm chí không nhớ nổi có bao nhiêu ý nghĩ tồi tệ đã lẩn quẩn trong óc mình, trước khi nghe thấy mấy từ ngắn ngủi đó. Cảm giác giống như trái tim thình lình được nhả ra sau khi bị đè nén suốt mười ngày trời, thấy thư thái cả tâm hồn lẫn thể xác, nét phấn khích lộ hẳn ra ngoài.
Sống, em còn sống…
Barry vỗ vai anh, mỉm cười. "Dĩ nhiên rồi, cô bé mang họ Redfield mà."
Chris cười toe toét, ánh mắt hướng về phía Leon và thấy một nụ cười thoáng qua trên vẻ mặt có phần dè dặt. Có gì đó khác thì phải.
Trước khi anh kịp hỏi, Leon đã chỉ vào màn hình, hơi thở nặng nề. "Bọn chúng đã mang cô ấy đến đảo, Chris… và đã có tai nạn."
Chris đâm bổ đến chỗ máy tính bằng một cú sải chân. Anh đọc cái thông điệp ngắn gọn đến hai lần, cảm giác khó lòng nuốt trôi được sự thật.
Có lây nhiễm ở vị trí 37 độ nam, 12 độ tây sau cuộc tập kích, không rõ nguyên do. Em nghĩ không ai còn sống, và hiện tại đang bị mắt kẹt. Anh nên cẩn thận, bọn họ đang truy lùng khắp thành phố lẫn các ngã đường. Sẽ cố về nhà sớm.
Chris đứng dậy, nhìn Leon chăm chăm trong lúc Barry đọc thông điệp. Leon mỉm cười gượng gạo.
"Anh chưa thấy cái cách Claire hành động ở Raccoon đâu," anh nói. "Cô ấy biết tự lượng sức mình, Chris. Và cô ấy còn kiếm được một cái máy tính nữa, thấy không?"
Barry ngẩng lên, tiếp lời Leon. "Nghĩa là cô bé không bị nhốt," anh ta nghiêm giọng. "Và nếu Umbrella mà biết có thêm một vụ lây nhiễm virus nữa, bọn chúng bằng mọi giá sẽ nhúng tay vào. Quan trọng nhất là cô bé còn sống."
Chris lơ đãng gật đầu, trong óc suy tính những gì cần làm cho cuộc hành trình. Tọa độ Claire tiết lộ chỉ là một cái chấm lẻ loi nhỏ tí xíu giữa Nam Thái Bình Dương, nhưng có một người bạn thân trong không quân chịu ơn của anh, cậu ta sẽ giúp anh đến Bueno Aires, có thể tại Capetown; rồi anh sẽ thuê tàu ra khơi, đồ nghề tùy thân, dây thừng, túi cứu thương, hàng tá súng đạn…
"Tôi sẽ đi với cậu," Barry nói, hiển nhiên là đã đọc thấy điều đó trên mặt anh. Họ làm bạn với nhau suốt một thời gian rồi.
"Tôi nữa," Leon lên tiếng.
Chris lắc đầu. "Không, tuyệt đối không được."
Hai người bắt đầu phản đối, và Chris lớn tiếng để ngắt lời họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!