Chương 3: (Vô Đề)

CLAIRE ĐÓNG NẮP BẬT LỬA khi đến bên chân cầu thang. Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng dù cho có chuyện gì xảy ra. Hơi lạnh của hành lang tối tăm phía sau đang phả vào lưng cô như một cánh tay băng giá, nhưng cô vẫn ngập ngừng, mồ hôi rịn ra từ những ngón tay cầm dao trong lúc thả cái bật lửa vào trong túi.

Cô tuyệt nhiên không muốn thò đầu ra để gặp những thứ không biết là thứ gì, nhưng hiện tại chẳng còn đường nào khác mà đi nữa, trừ khi cô muốn quay lại xà lim. Cô có thể ngửi thấy mùi khói của dầu, và đoán rằng bóng tối chập chờn trên đỉnh những bậc thềm xi măng là dấu hiệu của lửa.

Nhưng có gì trên đó? Đây là một khu nghiên cứu của Umbrella…

Nếu nó trở nên giống như thành phố Raccoon, nếu cuộc tấn công lên đảo đã giải phóng virus, hoặc những sinh vật ghê tởm mà Umbrella tạo ra? Phải chăng Rockfort chỉ là một nhà tù dành cho kẻ thù của bọn họ? Có lẽ là các tù nhân đã nổi loạn, có lẽ tình thế đã không còn cứu vãn được nữa từ góc độ của Rodrigo…

…có lẽ mày nên leo lên cái cầu thang chết tiệt kia và tự mình khám phá, thay vì cứ tưởng tượng cả ngày.

Tim đập thình thịch, Claire gượng bước lên nấc đầu tiên, lơ đễnh tự hỏi sao mà mọi việc trong phim có vẻ dễ dàng quá, sao người ta đương đầu với hiểm nguy một cách can đảm quá. Cô đã có kinh nghiệm với chuyện này sau lần ở Raccoon. Có lẽ không có nhiều giải pháp để lựa chọn, nhưng như vậy không có nghĩa là cô không biết sợ. Có điếc mới không sợ súng thôi.

Cô chậm rãi leo lên trong trạng thái hết sức căng thẳng, đầu thoáng qua hình ảnh một nghĩa địa nhỏ mà đám lính gác đã dẫn mình đi qua. Ở đó không có gì trợ giúp được, và cô chỉ thấy vài bia mộ với những hoa văn kỳ dị ít thấy ở một nghĩa địa cho tù nhân. Chắc chắn có lửa cháy ở ngay phía trên đỉnh, nhưng không lớn lắm – bởi lẽ hơi nóng không phả xuống tới dưới này, chỉ có một làn gió lành lạnh ẩm ướt mang theo mùi khói lan tỏa khắp nơi. Có vẻ rất yên tĩnh, và khi tiến sát đến đầu cầu thang, cô nghe có tiếng xèo xèo của mưa rơi trên những tàn lửa, một thứ âm thanh khuấy động lẻ loi.

Sau khi đã ra hẳn bên ngoài, cô trông thấy nguyên nhân của đám cháy, cách đó chừng vài mét. Một chiếc trực thăng rơi, phần thân to tướng của nó đang bùng cháy giữa một làn khói dày đặc. Bên trái có một bức tường, một bức khác ở ngay bên kia đám cháy; bên phải là nghĩa địa thênh thang, u ám và chìm lấp trong màn mưa lúc chập tối.

Claire nheo mắt nhìn qua làn mưa và thấy có nhiều bóng người, không một ai động đậy; lại có thêm bia mộ nữa đây, cô nghĩ thầm. Lởi thì thầm giúp cô khuây khỏa đôi chút; dù chuyện gì xảy ra thì nó cũng đã chấm dứt.

Hay thật, Claire không ngờ mình lại có thể thoải mái vì được ở một mình trong nghĩa địa giữa đêm hôm thế này. Nếu là sáu tháng trước, cô nhất định đã sợ chết khiếp vì tưởng tượng ra đủ thứ kinh dị rồi. Ma quỷ và những linh hồn bị nguyền chẳng là cái đinh gì nữa, sau những biến cố cô gặp phải với Umbrella.

Claire rẽ phải theo lối đi hình chữ U, di chuyển chậm rãi, nhớ lại xem mình đã bị dẫn đi như thế nào trước lúc bị đẩy xuống cầu thang. Và khi cô nghĩ mình thấy một thứ giống như cánh cửa ở tít phía sau những phần mộ giữa nghĩa địa, hay ít nhất cũng là một lỗ hổng trên vách tường đằng xa…

…thì thình lình cô bị hất bay đi, một tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc. BÙM, một luồng hơi nóng như thiêu đốt ném cô vào giữa đống bùn. Không gian ẩm ướt lúc chập tối thình lình sáng rực lên, những thứ hóa chất bị cháy bốc mùi nồng nặc làm mắt mũi cô đau nhói. Cô rơi xuống đất trong một tư thế khó coi, nhưng vẫn cố gắng tránh bị đâm trúng bởi chính con dao của mình, mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến độ cô không kịp cảm thấy bối rối.

…chắc là không bị thương… hẳn do thùng nhiên liệu trực thăng phát nổ…

"Unnnh…"

Claire lập tức đứng bật dậy. Tiếng rên rỉ yếu ớt đó có một tác động đáng sợ, và nó được hưởng ứng bởi một tiếng nữa, rồi tiếng nữa. Cô nhìn quanh, thấy con đầu tiên đang lắc lư tiến tới từ chỗ tàn dư của chiếc trực thăng bốc lửa, một gã đàn ông, với quần áo và đầu tóc đang cháy, làn da bẩn thỉu phồng rộp lên.

Cô quay lại, thấy thêm hai con nữa đang ngoi dậy từ vũng bùn, khuôn mặt nhuốm màu trắng xám đến phát tởm, những ngón tay xương xẩu quơ quào về phía cô, chộp vào khoảng không khi chúng lảo đảo tiến tới.

Khốn kiếp! Y như ở Raccoon, những virus tổng hợp của Umbrella đã biến họ thành zombie, hủy diệt sinh mệnh và nhân tính của họ.

Cô không có thì giờ để nghi ngờ hay hoảng hốt nữa, khi mà ba con zombie đang đến rất gần, đã vậy còn có những con khác thấp thoáng trên đường đi nữa. Chúng loạng choạng tiến ra từ bóng tối, những khuôn mặt uể oải tàn khốc chầm chập quay về phía cô, ánh mắt trống rỗng vô hồn. Đó là các lính gác và tù nhân, một số mặc những mảnh đồng phục xám ngoét rách tả tơi.

Lại có thêm một vụ lây nhiễm nữa.

"Uhhhh…"

"Ohhh…"

Những tiếng rên rỉ càng lúc càng kéo dài, âm thanh của kẻ đói khát đang tìm kiếm một bữa tiệc. Tiên sư bọn Umbrella! Chính nó đứng sau tấn bi kịch này, biến đổi người ta thành những sinh vật mất trí chết dần chết mòn, bị thối rữa trong lúc lê lết bước chân. Những vật chủ mang virus chỉ có một con đường chết, nhưng cô không thể khóc thương cho chúng được, không phải lúc này, thân mình chưa xong hơi đâu lo chuyện bao đồng.

Chạy MAU!

Claire nhận định và phân tích tình thế trong vòng không đầy một giây, rồi bắt đầu di chuyển, kế hoạch duy nhất của cô lúc này là chạy cho xa. Với việc lối đi bị chắn ở cả hai hướng, cô chỉ còn cách nhằm vào trung tâm bãi tha ma, trèo qua những phiến đá cẩm thạch dùng làm nơi yên nghỉ cuối cùng của người chết.

Cái quần jean ướt bùn dính chặt vào chân hết sức vướng víu, còn đôi giày thì cứ trượt đi trên mấy tấm bia phẳng lì, nhưng rồi cô cũng đã xoay sở để leo lên và giữ thăng bằng giữa hai tấm bia mộ, ngoài tầm với của bọn chúng được một chốc.

Được một giây! Phải chuồn khỏi đây, nhanh. Con dao không có tác dụng gì mấy, bởi lẽ cô không chắc mình đến được đủ gần để ra tay – chỉ một cú ngoạm chắc nịch của một con thôi là đủ để biến cô thành một trong số chúng, ấy là nếu chúng không tính ăn sống cô trước.

Tên có khuôn mặt bẩn thỉu đang ở gần cô nhất, mái tóc của nó đã bị đốt trụi hết, một phần cái áo thì vẫn cháy âm ỉ. Nó gần đến nỗi cô ngửi được mùi mỡ tởm lợm bốc ra từ những thớ thịt bị cháy, hòa lẫn với mùi nhiên liệu hết sức khó chịu. Cô có tối đa mười hoặc mười lăm giây trước khi nó đến đủ gần để chộp lấy cô.

Claire bắn một tia nhìn về góc đông nam bãi tha ma, hai tay giương ra giữ thăng bằng. Chỉ có hai đứa chắn giữa cô và lối thoát, nhưng chừng ấy là quá nhiều để cô có thể chạy vượt qua được. Biến cố ở Raccoon cho cô biết một điều, chúng rất chậm chạp, và những kỹ năng hoạt động chỉ ở mức tối thiểu – chúng thấy con mồi, rồi di chuyển tới đó theo đường thẳng, bất chấp có vật cản trên đường hay không. Nếu có thể dụ chúng rời khỏi cánh cửa…

Một ý kiến hay, ngoại trừ việc có quá nhiều đứa dưới đất, sáu hay bảy gì đó, cô bị bao vây rồi…

…sẽ không thành vấn đề nếu đứng trên mấy tấm bia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!