Chương 11: (Vô Đề)

ĐẦU CLAIRE RẤT ĐAU. LẠI NỮA.

Có gì đó đang bốc cháy, cô có thể ngửi được mùi khói và cảm thấy lạnh không thể tả, rồi bất chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra – tuyết, tòa nhà, cú va chạm. Alfred. Cô mở mắt ra và nhấc đầu lên, cử động vướng víu và khó nhọc bởi lẽ vẫn còn kẹt trong cái ghế, lúc này đã lật nghiêng 45 độ. Ở ghế bên kia, Steve đang bất động.

"Steve! Steve, tỉnh lại đi!"

Steve rên rỉ và lầm bầm cái gì đó, Claire thở phào nhẹ nhõm. Cô tự tháo dây ra sau vài nỗ lực, rồi khom người xuống, hai chân lúc này đặt trên tấm bảng chỉ dẫn. Khó mà nhìn được gì bên ngoài kính chắn với góc độ này, nhưng có vẻ như họ đã ở trong một tòa nhà lớn. Có một dãy kim loại xám cách đằng trước khoảng năm sáu mươi bước, và qua lỗ hổng nhìn thấy được từ phía bên này máy bay, cô thấy một lối đi bộ có rào chắn, nằm dưới cái lỗ đó khoảng tám hoặc chín bước.

Còn mọi người đâu? Có ai không? Nếu đây là một khu nghiên cứu của Umbrella, lẽ ra phải có một tá lính tráng đến lôi họ ra khỏi đống bùng nhùng này chứ? Ít nhất thì chủ nhà cũng phải tỏ ra bực bội…

Steve đang cựa quậy, mặc dù cô có thấy một cục u nổi lên dưới mái tóc anh chàng. Cô rờ tay lên và phát giác ra mình cũng có một cục to không kém ở thái dương bên phải, chắc phải bự hơn cả inch so với cái cô có khi tỉnh dậy hồi… hôm qua? Đã qua ngày rồi ư?

Thời gian trôi thật nhanh khi người ta bất tỉnh.

"Cái gì cháy thế?" Steve hỏi, mở to cặp mắt lờ đờ.

"Tôi không rõ," Claire đáp. Chỉ có một ít khói trong buồng lái, cô cho rằng nó thoát ra từ phần còn lại của máy bay. Bất kể thế nào, cô cũng không muốn quanh quẩn ở đây để chờ nó nổ đâu. "Nhưng chúng ta cần ra ngoài mau. Cậu đi được không?"

"Đôi giày này được thiết kế để đi bộ mà," Steve làu bàu, và Claire nhoẻn miệng cười, đồng thời giúp cậu ta tháo dây an toàn.

Họ nhặt nhạnh mấy món vũ khí còn xài được đang xếp dưới chân, khẩu súng lục của Steve và khẩu 9 ly của cô. Thật không may, họ đã gần hết đạn, đã vậy còn bị mất vài băng đạn nữa. Cô còn hai mươi bảy viên, Steve còn mười lăm. Hai người chia nhau xem xét chung quanh, và khi không thấy có gì đáng chú ý, Steve trèo xuống cái lỗ có lối đi bộ, thử tiến tới vài bước.

"Có gì dưới đó không?" Claire hỏi với theo, cô đang ngồi bên rìa cái lỗ hổng và nhét súng vào thắt lưng. Trời lạnh đến nỗi thở ra khói, nhưng cô nghĩ mình còn chịu đựng được.

"Không có gì nhiều," Steve gọi lại, vẫn đang nhìn quanh. "Chúng ta đang ở trong một toà nhà lớn – Tôi nghĩ nó được xây dựng trên một hầm mỏ hay thứ gì đó tương tự, có một cái dốc hướng thẳng đến trung tâm. Không thấy ai cả."

Cậu ta nhìn lên và vẫy tay. "Xuống đây, để tôi đỡ cô."

Claire đâm nghi ngờ điều đó. Trông cậu ta cũng tốt tướng đấy, nhưng là tướng của một tay chạy đua chứ không phải vận động viên thể hình. Nhưng cô cũng không thể ở trong máy bay mãi được, và vì ghét phải nhảy xuống một chỗ thấp hơn cả feet, nên cô buộc phải cần có người đỡ…

"Xuống đây," cô nói, và leo xuống cái lỗ, bám chắc lâu hết mức có thể -

- và cô thả mình xuống, rồi Steve thốt ra một tiếng ối, sau đó cả hai nằm bệt dưới đất, Steve nằm ngửa với hai tay ôm quanh cô, Claire nằm đè lên anh chàng.

"Đỡ hay quá," cô nói.

"Ồ, không có chi," Steve vừa nói vừa cười.

Thân hình cậu ta rất ấm. Lại còn hấp dẫn, êm ái, thích thú làm sao, và trong mấy giây sau đó, cả hai không hề cựa quậy, Claire bằng lòng với việc được ôm… còn Steve thì muốn cứ như thế, cô có thể thấy điều đó lộ rõ trên mặt anh chàng.

Chúa ơi, mày đâu phải đang đi nghỉ mát! Thôi đi!

"Chúng ta nên…"

"…tìm hiểu xem mình đang ở đâu," Steve tiếp lời, và mặc dù cô có thấy một tia thất vọng thoáng qua trong ánh mắt cậu ta, nhưng anh chàng đã giấu nó đi thật nhanh, rồi thở dài một cách rất kịch trước khi nới lỏng hai tay, ra chiều nhượng bộ. Claire miễn cưỡng ngồi dậy và kéo cậu ta đứng lên.

Nơi đây có vẻ đúng là một hầm mỏ, bề ngang ước chừng sáu mươi feet, lối đi mà họ vừa đặt chân xuống có khoảng một nửa là những bậc thang xoắn – có vài cái thang trèo gần đó, và Claire nhìn thấy được ít nhất hai cánh cửa từ vị trí đang đứng, cả hai đều nằm phía dưới bên trái. Tầng họ đang đứng chỉ có một cửa bên phải, nhưng khi Steve kiểm tra thử thì nó đã bị khóa.

"Cô nghĩ coi mọi người ở đây đâu hết rồi?" cậu thì thào hỏi. Đây là một nơi có thể tạo ra tiếng vọng rất rõ, bởi khoảng không rất rộng và trống trải.

Claire lắc đầu. "Chắc đang đi đắp người tuyết?"

"Ha ha," Steve cười. "Đáng lẽ Alfred phải nhảy xổ ra với súng phun lửa hay thứ gì đó trên tay mới phải?"

"Theo đúng phải vậy," Claire nói. Cô đang suy ngẫm về chuyện này. "Có lẽ hắn chưa đến đây, hoặc hắn không ngờ việc chúng ta bị rơi máy bay, vì vậy nên đã chờ sẵn trong một tòa nhà khác, nơi mà đáng lẽ chúng ta phải hạ cánh xuống đó… nói cho đúng là bị ép hạ xuống. Nếu có thể kiếm được một cái máy bay nào khác trước khi hắn lùng ra chúng ta…"

"Tìm ngay thôi," Steve nói. "Cô có muốn chia ra tìm không? Như vậy thì sẽ lùng sục được nhiều tầng hơn, kiếm được nhiều thứ hơn."

"Chia ra khi mà Alfred đang quanh quẩn đâu đây à, tôi cho là không nên," Claire nói, và Steve gật đầu nhẹ nhõm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!