Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D
-GENERATION-X, Caster, ::: Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
"CHẾT TIỆT", Claire rít lên, cảm thấy bất lực và sợ hãi, chỉ muốn đập vỡ bức vách để giải phóng cho hai người.
"Bẫy, đó là một cái bẫy, một sự sắp đặt."
"Nghe kìa… nó đang đi xuống", Rebecca nói, và Claire cũng đã nghe thấy. Cô quay lại, thấy David đang gõ lên bàn phím với một tay, tay kia cầm đèn pin, khuôn mặt cau có.
"Anh David", Claire lên tiếng, và dừng lại khi bắt gặp cái nhìn của David, ánh mắt có ý bảo cô ấy hãy đợi. Hiển nhiên là anh vừa bị ngắt nhịp gõ số, và giờ đang hướng sự chú ý về lại bảng điều khiển.
Cô quay về phía Rebecca, thấy Rebecca cũng đang cắn môi lo lắng, quan sát David.
"Ảnh phải thử tất cả các mã", cô thì thầm với Claire, và Claire gật đầu, cảm thấy phát ốm vì lo lắng, muốn nói một cái gì đó nhưng nhận thấy rằng David cần được tập trung, nên đành thôi và nghiêng mình thì thầm với Rebecca; cô sẽ loạn trí mất nếu cứ đứng đó trong bóng đêm lạnh giá.
"Nghĩ xem có phải là Trent không?"
Rebecca cau mày rồi lắc đầu:
"Không. Em nghĩ chúng ta đã chạm phải một thiết bị báo động ẩn, hay cái gì đó tương tự. Em đã thấy ánh đèn loé lên trong thang máy trước khi cửa đóng."
Giọng Rebecca vẫn đầy sợ sệt lẫn hãi hùng, và Claire nghĩ đến sự gần gũi của cô ta với John. Có lẽ giống như Leon với chính cô. Claire chìa bàn tay ra theo bản năng cho Rebecca cầm lấy, siết chặt, cả hai cùng quan sát David.
"Coi nào, phải có một mã trong đó có tác dụng chứ, để đưa thang máy trở lại…"
Vài giây căng thẳng trôi qua, và David dừng gõ bàn phím. Anh quét đèn pin lên, ánh sáng phản chiếu cho phép họ nhìn thấy lẫn nhau.
"Có vẻ những con số này vô hiệu nếu thang máy đang vận hành". Giọng David điềm tĩnh và nhẹ nhàng, nhưng Claire có thể thấy quai hàm anh đang nghiến chặt, những bắp thịt hai bên gò má co rúm lại.
"Anh sẽ thử lại tất cả chúng một lần nữa, rồi lần nữa, nhưng bởi vì không ai trong chúng ta có thể truy cập đến bảng điều khiển chính của thang máy, nên cần phải tính đến những lựa chọn khác. Rebecca – em tìm kiếm xem máy quay ở đâu, kiểm tra trong các góc và trần; chúng ta cần giữ bí mật nếu muốn lưu lại đây đủ lâu. Claire, em cố tìm bất cứ công cụ nào có thể sử dụng để phá tường – sắt nguội, tua vít, gì cũng được.
Nếu những mật mã không hoạt động, chúng ta sẽ thử mở đường xem sao. Có thắc mắc gì không?"
"Không ạ", Rebecca đáp, còn Claire lắc đầu.
"Tốt. Hít đầy hơi rồi vào việc thôi."
David quay lại cái bàn phím, còn Rebecca đi tới góc tường, chiếu đèn pin lên trần nhà.
Claire hít một hơi đầy buồng phổi rồi quay ra, quan sát cái bàn đầy bụi bặm giữa phòng. Có nhiều ngăn kéo ở mặt bên kia; cô mở cái đầu tiên ra, đẩy giấy tờ và các thứ linh tinh sang bên, thầm nghĩ David quả thật rất giỏi chịu đựng áp lực.
"Thanh sắt, tua vít, bất cứ cái gì… Cẩn thận, hãy cẩn thận và đừng để bị giết…"
Claire lại hít một hơi nữa; cô mở ngăn kéo tiếp theo, tiếp tục tìm kiếm.
—–
John tiến lên trước, và Leon chỉ có thể vui mừng vì được theo sát anh ta. Mặc dù anh đã sống sót ở Raccoon, nhưng chàng cựu nhân viên thì đã từng vào sinh ra tử trong những trận đánh kiểu này suốt chín năm; nên dĩ nhiên anh ta phải là người dẫn đầu.
"Nằm xuống", John nói, và khom thấp người rồi nằm sấp bụng, khẩu M-16 quấn chặt quanh cánh tay nở nang. "Nếu có mai phục, chúng sẽ ngắm ở tầm cao khi cửa mở; nên chúng ta sẽ nhắm vào đầu gối. Hy vọng mọi thứ suôn sẻ."
Leon nằm xuống bên cạnh anh ta, tay phải làm trụ chống cho tay trái, khẩu 9 ly chĩa lỏng lẻo về phía cửa thang. Bóng tối trôi đi bên ngoài, không thấy gì khác ngoài những thanh kim loại trong hầm trục.
"Còn nếu không suôn sẻ?"
"Thì hãy chồm dậy, cậu lo bên phải, tôi lo bên trái, ráng cố thủ trong này. Nếu gặp tường chắn, hãy vòng qua và bắn dưới thấp."
John nhìn lại Leon – và không thể tin nổi, một nụ cười toe toét đang lộ ra trên mặt anh ta:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!