Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D
-GENERATION-X, Caster, ::: Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
"Khốn thật! Không kịp rồi".
Fossil lao vào phòng như một cơn ác mộng, giữa đám bụi và đống gạch vỡ nát của bức tường trước thang máy vừa bị nó đập vỡ. Mõm và tay của nó đỏ như máu, tương phản với thân hình khổng lồ màu trắng trong cái hành lang này.
"Đưa đạn đây!", Leon hét lên trong khi mắt vẫn không rời khỏi con quái vật đang ở phía trước họ khoảng ba mươi mét, và hiển nhiên như thế là khá gần so với kích thước của nó. Anh nhanh chóng rút khẩu M&K ra rồi vất bỏ băng đạn rỗng không, và nhận một băng đạn khác từ Claire khi Fossil đang tiến về phía mọi người…
…trong khi David vẫn đang bóp cò khẩu M-16, lẫn trong tiếng súng chát chúa là tiếng vỏ đạn rơi vang vọng khắp hành lang dài. Fossil bước một bước dài nữa về phía họ trong khi Leon lắp băng đạn mới vào. John thình lình xuất hiện bên cạnh Leon rồi chụp lấy khẩu súng trường David đang đeo, còn Claire cũng xông tới cạnh David, tất cả cùng chĩa súng vào con quái vật.
Leon nhắm vào mắt phải của nó và bóp cò, tiếng nổ của đạn 9 ly chìm lấp giữa những tiếng súng khác, khi họ cùng khai hỏa.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Tiếng của bốn khẩu súng hòa lẫn nhau điếc cả tai. Fossil ngoẹo đầu sang một bên như thể đang tò mò lắng nghe, trong lúc tiếp tục bước thêm một bước nữa về phía mọi người.
"Rút lui!", David hét lên trong khi Leon lùi lại một bước với vẻ mặt kinh hãi khi thấy Fossil không mảy may bị một vết thương nào cả. Theo như Leon thấy thì họ chẳng làm nó đau đớn tí nào cả dù đã bắn tới tấp. Leon định thử nhắm vào mắt nó lần nữa…
…thì nghe Claire la lên cái gì đó, anh liếc nhìn sang và thấy cô đang móc ra một trái lựu đạn rồi thảy cho David.
"Chạy mau!", David la lên, John liền chụp lấy tay Leon kéo anh chạy ngược về sau và Claire cũng ngay lập tức bám gót hai người. Leon cầu trời cho bọn họ chạy đủ xa để không bị trúng miểng của lựu đạn.
Claire vừa chạy vừa cảm thấy kinh hãi vì cô chưa bao giờ thấy thứ gì giống như vậy. Đây đúng là một cơn ác mộng kinh khủng, cơn ác mộng có một con quái vật với những cái răng vừa cong vừa dầy lại nhọn hoắc, và những ngón tay đỏ như máu của nó thì dài một cách dị thường –
– "nó là cái gì nhỉ, làm sao mà nó lại" –
"Nằm xuống!", David hét lên và Claire dậm chân xuống sàn để phóng người tới trước, trong tích tắc đó cô trông thấy Rebecca với khuôn mặt căng thẳng và tái mét, đang ngồi tựa lưng vào vách tường cách chừng một trăm feet…
…và một tiếng BÙM vang lên. Claire thấy John cũng phóng người ngay bên phải mình, và có một thân hình ấm áp của ai đó đang chạm vào lưng cô. Rồi cả ba cùng rơi xuống sàn, Claire cố gắng tiếp đất bằng vai, nhưng cuối cùng thì lại nện cả cánh tay xuống luôn.
"Ối!"
Không biết do cố tình hay do sức ép của vụ nổ mà David đã lại té vào người của Claire, và khi cô nhìn lên thì thấy David đang nhăn mặt đau đớn. Caire nhận ra có hai, ba mảnh kim loại màu đen găm trên lưng anh, nên cô liền vươn tay ra để giúp…
…và thấy con quái vật vẫn đứng đó, lấy tay chà chà lên ngực và lên những chỗ bị dính miểng lựu đạn. Vài miểng đã xuyên qua lớp thịt của nó, nhưng theo Claire nghĩ thì nó chẳng cảm thấy đau gì, bởi lẽ nó vẫn lặng thinh bước thêm một bước nữa tới chỗ họ. Vừa đi nó vừa há cái miệng giống thằn lằn để lộ một vài miếng thịt dính giữa mấy chiếc răng nhọn hoắt.
Vẫn im lặng một cách đáng sợ, nó vừa há miệng vừa bước thêm một bước, và Claire tưởng tượng thấy cái mùi thức ăn đầy máu toát ra từ hơi thở của nó, từ những thứ thối rữa nằm sâu trong bụng…
"THÔI NGHĨ VỚ VẨN ĐI!"
Claire ngồi bật dậy bất chấp cơn đau của mình, rồi cúi xuống nắm tay David kéo dậy. Ngay khi anh vừa ngồi lên được, Claire chĩa khẩu súng 9 ly của mình về phía con quái vật và bóp cò liên tục. Tuy Claire biết nhiêu đó chẳng thấm tháp gì, nhưng cô không nghĩ ra cách nào tốt hơn nữa.
Bốn vết thương trên lưng David đang rát bỏng. Anh hớp một hơi không khí, gắng gượng chịu đựng cơn đau. Con quái vật không hề dừng bước, trái lựu đạn tuy có làm nó chậm lại nhưng nó vẫn đang tiến về phía bốn người, và họ không còn cái gì lớn hơn trái lựu đạn vừa rồi để ném vào nó nữa.
"Chạy, chúng ta phải chạy thôi…"
David vừa nghĩ vừa hô lên, trong lúc John, Leon và Claire đang bắn những viên đạn cuối cùng. Xem ra đạn của họ cùng với trái lựu đạn không có tác dụng gì với con quái vật này.
"John, cậu giúp Rebecca! Rút thôi, chúng ta không thể chặn nó được đâu."
John đã chạy trước, Leon và Rebecca cùng David vừa bắn vừa lùi, hy vọng rằng một viên đạn nào đó có thể trúng chỗ nhược của con quái vật và làm nó bị thương.
"David, chúng ta nên vào trong chỗ thử nghiệm, thép gia cố!", John hét lớn, tuy David không hiểu John đang nói cái gì nhưng "thép gia cố" thì anh hiểu. Cánh cửa hiển nhiên không thể chặn được con quái vật này, nhưng ít ra có thể làm chậm nó một lúc, đủ để họ lấy hơi và tìm cách đối phó.
"Được rồi!", David hét trả lời trong khi con quái vật bắt đầu tăng tốc bằng hai ba bước dài liên tiếp, với tốc độ đó nó sẽ bắt kịp bọn họ trong vài giây nữa.
"Chạy, theo John!", David hét to, chờ cho Claire và Leon chạy qua rồi mới xoay người bám theo.
"Thép, thép gia cố!". Đó là từ duy nhất còn trong đầu David khi anh chạy thục mạng. Leon và Claire đang rẽ sang góc hành lang, lớp nền xi măng lướt qua trước mặt David, và anh thấy John cùng Rebecca đang đứng trong căn phòng ở cuối hành lang. Căn phòng mà tên điên kia đã đi vào trước đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!