Chương 12: (Vô Đề)

Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator

Sau khi dặn dò và phái Athen đi làm nhiệm vụ, hắn chuẩn bị những ống tiêm và chọn một nơi để trú tạm. Chẳng còn gì cho hắn làm ngoài việc chờ đợi. Thay cho cái cảm giác tin tưởng lúc ban đầu, hắn bắt đầu trở lên lo lắng và cứ đi qua di lại trong phòng thí nghiệm không ngừng.

" Điều gì sẽ xảy ra nếu Athen quên cách nạp đạn cho khẩu Rifle? Nếu bộ phận mở rào chắn không hoạt động, hoặc những kẻ đột nhập có đủ hỏa lực để ngăn chặn tụi Ma7?"

Hắn đã cố chuẩn bị cho mọi tình huống không mong đợi, mọi kế hoạch đều đã có chứa những phương án dự phòng sẵn, " nhưng nếu tất cả đều đổ bể thì sao? nếu tất cả chúng đều thất bại hết?. Tao sẽ giết chúng nó, tao sẽ siết cổ chúng bằng chính đôi tay trần này, chúng không thể ngăn ta làm những việc phải được làm.

Chúng không thể, không phải sau tất cả những gì mà ta đã hoàn thành, không phải sau mọi thứ ta đã phải trải qua để tới được vị trí mà ta đang đứng … "

Lần thứ hai trong ngày, trong đầu hắn lóe lên những hình …. Những hình ảnh sống động lạ lùng vào cái ngày nắng rực rỡ cách đây không đầy một tháng. Thay vì cố ngăn cản những ý nghĩ này như trước, hắn để chúng tràn tới, mời mọc chúng gợi lại cho mình về những gì hắn có thể làm một khi hắn muốn. Hắn bất ngờ ngừng đi lại và tiến tới chiếc ghế, đổ người vào nó và nhắm mắt lại.

" Cái ngày nắng rực rỡ ấy…"

Cuối cùng, hắn đã nhận ra cần phải làm những gì, và lên kế hoạch cho nó trong suốt hai tuần liền, cân nhắc cẩn thận mỗi chi tiết một cách say sưa cho tới khi hài lòng rằng mọi thứ đều đã được dự kiến. Hắn đã dành nhiều thời gian đọc về Trisquads và rà qua những phần tổng thể, ghi nhớ những công việc hàng ngày trong khu nghiên cứu.

Hắn đã theo dõi những thói quen của các đồng nghiệp, học thuộc thời gian biểu của họ cho tới khi có thể đọc ngược được những thời gian biểu đó, hắn đã nhìn hàng giờ vào những bức phác họa mà hắn vẽ về mỗi tòa nhà, tập đi lại ở đó trong trí tưởng tượng hàng nghìn lần. Sau khi cân nhắc cẩn thận, hắn chọn ngày hành động và trước đó vài ngày, hắn đã đột nhập vào trong phòng chế tạo Trisquad để lấy trộm vài lọ nhỏ đựng những dược phẩm có tác dụng cực mạnh: Kylosynthesine, Mamesidine, Tralphenide – thuốc an thần của sinh vật và ma túy tổng hợp – một trong những sản phẩm tốt nhất của Umbrella.

Chỉ trong một buổi chiều, hắn đã pha chế xong các thứ thuốc ấy theo đúng cái cách mà hắn muốn. Sau đó là sự chờ đợi, như hắn đang đợi bây giờ…

Cái ngày trước khi kế hoạch được tiến hành, hắn đã theo dõi tiến trình tạo Trisquad, sau đó mời Tom Athen tới phòng thí nghiệm sau bữa tối để thảo luận riêng về một vài ý tưởng hắn có, để làm tăng tính hợp lí cho các hệ số kĩ thuật. Athen rất vui mừng chấp nhận và đã hăm hở nghe Griffith nói về giống loài do hắn tạo ra – tất nhiên là diễn tả trên lí thuyết – để rồi sau khi dùng một tách cà phê nóng, Athen trở thành kẻ đầu tiên nếm trải cái phép màu của Griffith.

Griffith cười và nhớ lại thời khắc huy hoàng đầu tiên đó, thí nghiệm đầu tiên và quan trọng nhất về tính hiệu quả của dòng giống mới. Hắn bảo Athen rằng tiếng nói duy nhất mà anh ta có thể nghe theo là tiếng của Nicolas Griffith, rằng những lời bép xép hay đề xuất này nọ đều là vô nghĩa. Vào cái buổi sáng định mệnh ấy, Griffith đã bật một trong những băng ghi âm bài thuyết giảng của Athen cho vị bác sĩ cả tin nghe, và anh chàng chẳng có phản ứng gì hơn là phát âm lắp bắp. Nếu kế hoạch thất bại thì Griffith có thể ngưng sự tiếp quản này lại, không ai có thể biết. Hắn đã hoạch định sẵn một vụ tai nạn trong trường hợp giống loài mới không vận hành như mong đợi, khi đó xác của Athen sẽ được tìm thấy vào ngày hôm sau, bị giạt vào bãi biển lởm chởm đá. Nhưng sự thành công ngoài tưởng tượng của tạo vật đó đã đánh tan mọi nghi ngại, và hắn chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục…

…Và kế đến là nhà bếp. Thuốc được bỏ vào trong những tách cà phê, được tẩm cẩn thận vào hoa quả và hòa tan vào trong sữa, nước trái cây … của mười chín người đàn ông và phụ nữ sống ở vịnh Caliban. Chỉ trừ một người thường xuyên bỏ ăn sáng và không uống cà phê, Kim D"Santo, một phụ nữ trẻ lố bịch làm việc với T

-Virus, Griffith đã phái Athen tới để cắt cổ cô ta khi đang ngủ, trước khi mặt trời mọc…

… và đó là một ngày nắng rực rỡ, trời không mây và trong trẻo khi họ ngấu nghiến ăn sáng, uống từng ngụm cà phê, tản bộ ngoài không khí lành lạnh của buổi sáng, rồi quỵ xuống đất, nhiều kẻ còn chẳng kịp bước ra khỏi quầy ăn thì đã lảo đảo và ngã sóng xoài, một số gào lên rằng mình bị đầu độc tới khi không thể nói được nữa và chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc…

Griffith nhún vai, cố nhớ lại những gì đã xảy ra tiếp theo. Hắn nhắm vào Thurman, không thể kìm được nỗi khoái trá bệnh hoạn khi trình diễn cho vị bác sĩ tài giỏi này thứ hắn đã sáng chế. Sau đó là Alan Kinneson, trước giờ hắn chưa từng tặng thứ gì cho Alan cả, hy vọng món quà lần này sẽ làm anh ta dịu đi …

Hắn còn biết thêm nữa: Thurman và Athen đã xắp xếp bọn công nhân và dồn chúng vào khu A. Lyle Amman đã cố xoay xở trốn được một lúc nhưng sau đó vẫn bị phát hiện bởi bọn Trisquad vào xế chiều hôm đó, Griffith ăn bữa ăn nhẹ muộn và đi ngủ, dậy sớm hơn thường lệ vào sáng hôm sau để chuyển tài liệu và phần mềm vào phòng thí nghiệm.

Đó là những gì hắn biết, nhưng vì một vài lí do nào đó, diễn tiến đã bị xóa nhòa và hắn thực sự không thể nhớ đã chứng kiến những gì, cái gì đã diễn ra với hắn vào phần còn lại của ngày hôm đó,

Griffith cố tập trung và lần mò lại những suy tưởng của mình, nhưng rốt cục chỉ có thể tìm được những cảnh tượng mờ nhạt và không rõ ràng: mặt trời giữa trưa nắng chói, những cơ thể ngủ chìm trong máu đỏ. Tiếng kêu rít của mòng biển vang khắp vịnh, chói tai và hoang dại, vang vọng trên những cơn gió nóng bỏng.

Một cái mùi nồng nặc của rác bẩn và, và …

" Máu thấm đầy tay ta, trên con dao mổ sắc lẻm ướt sũng, đang cắm sâu vào trong một bộ mặt mềm mềm, và những con mắt, những cái dạ dày, tiếng động ầm ầm đinh tai của sóng biển trong bóng tối và cuộn dây câu, và Amman, Amman, vẫy tay ……"

Đôi mắt hắn mở trợn tròn, và cơn ác mộng biến mất. Griffith lắc lắc đầu, nhìn thấy ánh sáng dìu dịu của phòng thí nghiệm. Ắt hẳn hắn đã ngủ gật được một lúc, đúng thế, phải, chắc chắn như vậy, hắn đã ngủ gật và có một cơn ác mộng thật khủng khiếp.

Hắn nhìn lên chiếc đồng hồ, thấy rằng đã được một lúc kể từ khi hắn phái hai tay bác sĩ đi làm việc. Hắn cảm thấy nhẹ bớt trong lòng khi nhận ra rằng mình đã không ngủ gật quá lâu, nhưng cái cảm giác thoải mái ấy nhanh chóng biến mất, sự bực dọc đang quay trở lại, hắn không ngừng băn khoăn lo lắng về những kẻ đang đột nhập vào khu nghiên cứu.

" Chúng không thể ngăn ta lại, nó là của ta."

Griffith đứng dậy và lại tiếp tục đi ra đi vào không ngừng, chờ đợi..

Bài kiểm tra "cầu vồng thời gian", số bảy, chỉ lâu hơn tí chút so với bài kiểm tra số bốn, cái David cho nên gọi là "bài kiểm tra quân cờ". John và Karen đã chỉ cho anh cái bàn nhỏ ở trong phòng lớn, đứng cạnh khi anh lật đi lật lại những quân đomino nhiều màu. Ngay bên cạnh cái đống gồm chín miếng có màu

-của

-cầu

-vồng là một cái rãnh dài, có lẽ dài độ 1 foot và rộng khoảng 2 inch.

Rõ ràng là chỉ có thể đặt 7 miếng domino vào đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!