Chương 49: Nhớ cậu muốn chết

Trần Tài Anh nghe Lâm Thanh Diện nói như vậy, hai mắt đột nhiên trừng lớn, hỏi: "Anh còn biết chữa bệnh nữa hả? Tay của tôi đã cho những chuyên gia giỏi nhất giới y học khám qua, bọn họ đều nói không có hy vọng, lần này tôi lại dùng sức quá lớn, sợ là cho dù Hoa Đà sống lại cũng trị không khỏi."

Lâm Thanh Diện cười nói: "Tôi không giỏi về y, nhưng mà tôi đúng là có quen một vị thần y, ông ta chắc chắn có cách chữa khỏi tay của anh."

"Thần y?" Trần Tài Anh sửng sốt, lúc nãy anh còn tưởng là Lâm Thanh Diện biết cách chữa bệnh, thì ra là muốn người khác trị cho anh.

"Không sai, y thuật của người này đã rất cao, dùng từ thần y để miêu tả cũng không quá, lúc trước tôi từng cứu ông ấy một mạng, nhờ ông ấy chữa tay giúp anh chắc là không khó." Lâm Thanh Diện nói.

Trần Tài Anh lập tức do dự, anh đương nhiên không muốn cánh tay của mình bị tàn phế, chỉ cần có một chút hy vọng anh vẫn muốn thử xem.

Nhưng mà anh và Lâm Thanh Diện chỉ tình cờ gặp nhau, Lâm Thanh Diện giúp đỡ anh như thế làm anh cảm thấy rất hổ thẹn.

Lâm Thanh Diện thấy Trần Tài Anh do dự lập tức suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi cũng không phải giúp anh chữa bệnh miễn phí, lúc nãy tôi cũng đã nói rồi, tôi muốn anh đi theo làm việc cùng tôi, nếu như tôi thật sự tìm được người chữa khỏi cánh tay này của anh, sau này anh đi theo tôi, coi như là trả công cho tôi, thế nào?"

Trần Tài Anh nghĩ nghĩ, cuộc sống của anh bây giờ có thể nói là lang thang khắp nơi, ngày ngày còn phải đề phòng rắc rối đến từ thành phố Thanh Vân.

Thực lực lúc đó của Lâm Thanh Diện anh cũng đã nhìn thấy, nếu như thật sự đi theo Lâm Thanh Diện thì có lẽ Lâm Thanh Diện thật sự có thể bảo đảm sự an toàn cho anh.

Bây giờ anh cũng chỉ mới trung niên, nếu như thật sự bắt anh luôn bán bánh crep trứng để kiếm sống, thật ra trong lòng anh cũng không muốn.

Còn không bằng đi theo Lâm Thanh Diện xông xáo một phen, nói không chừng còn có cơ hội thực hiện lại huy hoàng năm xưa.

Đương nhiên, tiền đề là tay của anh có thể chữa khỏi được.

Anh nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó gật đầu, mở miệng nói: "Được, tôi hứa với anh, nếu như thật sự có thể giữ lại được cánh tay này, cho dù có làm trâu làm ngựa cho anh tôi cũng sẽ không oán hận câu nào.

"Anh có tài năng như vậy, bắt anh làm trâu làm ngựa thì quá ấm ức rồi." Lâm Thanh Diện cười nói.

"Ồ? Vậy anh muốn tôi làm gì?" Trần Tài Anh hỏi.

"Khống chế thế giới ngầm ở Hồng Thành." Lâm Thanh Diện cười nói

Trần Tài Anh hoảng sợ, từ gương mặt phúc hậu vô tội của Lâm Thanh Diện anh hoàn toàn không nhìn ra được, người trẻ tuổi bị mọi người gọi là tên vô dụng này lại có dã tâm lớn đến như vậy.

Nhưng mà chuyện này cũng làm anh xác định được, quyết định đi theo Lâm Thanh Diện chắc chắn không phải là một quyết định sai lầm.

"Anh Diện, đã xử lý xong." Lý Huỳnh Thái lúc này cũng đi ra.

Lâm Thanh Diện gật đầu nói: "Đỡ anh Trần, sau này anh ta đi cùng chúng ta, đều là người một nhà."

Lý Huỳnh Thái lập tức đỡ Trần Tài Anh lên, cười: "Anh Trần, xin chỉ giáo nhiều hơn, sau này chỉ cần là việc đánh đấm, có thể gọi tôi đến bất cứ lúc này, đương nhiên, nếu như có anh Diện ở đó thì khỏi đi."

Trong lòng anh cũng hiểu rất rõ vì sao Lâm Thanh Diện lại muốn cứu Trần Tài Anh, anh cũng biết chính anh không phải người thích hợp làm lãnh đạo.

Trần Tài Anh đã đến làm cho anh thở phào nhẹ nhõm, sau này anh chỉ cần lo đánh đánh giết giết là được.

Cho nên Lý Huỳnh Thái hoàn toàn không có chút khó chịu nào về việc Lâm Thanh Diện cho phép Trần Tài Anh gia nhập cả.

Nửa tiếng sau, ba người xuất hiện ở một con hẻm nhỏ âm u yên tĩnh.

Lâm Thanh Diện dẫn hai người đến một cánh cửa khá cũ kỹ, bên trên cửa còn treo một tấm bản viết bốn chữ to "Không tranh với đời."

Lý Huỳnh Thái nhìn chằm chằm tấm biển này một lúc lâu, chú ý đến chỗ ký tên bên trên, sau đó mở to hai mắt.

"Anh Diện, đừng nói chỗ này chính là chỗ của thần y Từ

- Từ Tài – người nổi tiếng từ Bắc chí Nam nha?"

Lâm Thanh Diện cười gật đầu nói: "Không sai, đúng là ông ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!