"Không sai, là tôi đây." Lâm Thanh Diện cũng không phản bác, anh không quan tâm người khác nghĩ mình thế nào, chỉ cần bản thân anh biết rõ thực lực của mình là được.
Trên mặt Mạnh Cường lộ ra nụ cười khinh bỉ, nếu là tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia, vậy thì anh không còn gì để lo lắng nữa.
Trần Tài Anh đã bị thương nặng, không còn sức chiến đấu, hoàn toàn không có gì phải lo lắng.
Đến lúc đó anh sẽ khống chế Lý Huỳnh Thái, mấy tên thuộc hạ của anh cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết Trần Tài Anh.
Còn Lâm Thanh Diện, anh không nghĩ một tên vô dụng như anh ta có thể tạo ra uy hiếp gì cho anh.
Trần Tài Anh thấy Lý Huỳnh Thái và Lâm Thanh Diện chịu ra mặt thay mình, trong lòng cực kỳ cảm động, nhưng anh cũng nghĩ giống hệt Mạnh Cường, bên bọn họ chỉ có mình Lý Huỳnh Thái là có thể ra tay, còn sức chiến đấu của anh và Lâm Thanh Diện cơ bản là số 0.
Mặc dù Lý Huỳnh Thái có thể ngăn cản Mạnh Cường, nhưng hai người bọn họ thì không thể chống lại thuộc hạ của anh ta, kết quả cuối cùng cũng không có gì thay đổi.
"Lâm Thanh Diện, cậu nghe lời khuyên của tôi đi, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, dựa vào ba người chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của họ, làm như vậy chỉ khiến cậu trả giá vô ích thôi." Trần Tài Anh đầy sốt ruột nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, anh cảm thấy anh ta sẽ thả hai người chúng tôi đi à?"
Trần Tài Anh thở dài, biết chuyện này đã không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.
"Anh yên tâm đi, có tôi và anh Diện ở đây, hôm nay bọn họ không chạm được một sợi lông của anh đâu." Lý Huỳnh Thái tràn đầy tự tin nói.
Nếu hôm nay chỉ có mình anh ở đây, có lẽ anh ta sẽ hơi thiếu tự tin, nhưng có Lâm Thanh Diện ở đây, anh ta không cần gì phải sợ nữa.
Hơn nữa rất có khả năng là hôm nay anh không có cơ hội để ra tay nữa.
Trên mặt Mạnh Cường lộ ra nụ cười khẩy, thầm nghĩ Lâm Thanh Diện này thật cứng đầu, sắp chết đến nơi rồi còn ra vẻ oai phong lẫm liệt như thế.
"Coi như mày thông minh, hôm nay ai trong ba người các anh cũng không được rời đi, tao nhận lệnh tới giết Trần Tài Anh, nếu ai biết được chuyện này thì giết không tha." Mạnh Cường lạnh lùng nói.
"Vậy thì mày nghĩ nhiều quá rồi." Lý Huỳnh Thái cười nói.
"Ha ha, Lý Huỳnh Thái, chẳng lẽ mày tưởng dựa vào một mình mày thì có thể địch lại năm người chúng tao à?" Mạnh Cường nhìn chằm chằm Lý Huỳnh Thái nói.
Lý Huỳnh Thái cười nói: "Tất nhiên tao biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, tao cũng không nói mình phải địch lại năm người tụi bay."
"Ồ? Vậy mày lấy đâu ra can đảm mà nói tao nghĩ nhiều thế?" Mạnh Cường cảm thấy hơi kỳ quái.
Lý Huỳnh Thái quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện nói: "Tao lấy can đảm từ chỗ anh ấy đó."
Tầm mắt năm người Mạnh Cường đều rơi trên người Lâm Thanh Diện, rồi nở nụ cười châm biếm ngay.
"Tao không nghe lầm chứ, mày mà đi lấy can đảm từ trên người tên vô dụng này, chỉ sợ lá gan của thằng đó còn nhỏ hơn muỗi nữa." Mạnh Cường không hề lưu tình nói.
Lâm Thanh Diện không hề để tâm đến lời mỉa mai của họ, mà tiến lên một bước lạnh lùng nói: "Các người sẽ hối hận thôi."
Trần Tài Anh thấy thế thì vội kéo cánh tay Lâm Thanh Diện lại nói: "Lâm Thanh Diện, cậu đừng kích động, thực lực của Mạnh Cường không đơn giản như cậu nghĩ đâu, cậu mà tiến lên là tìm đường chết đó."
"Anh yên tâm, tôi không ngốc đến mức chủ động tìm đường chết đâu." Lâm Thanh Diện đáp.
Trần Tài Anh thấy Lâm Thanh Diện không nghe lời khuyên thì trong lòng gấp gáp, anh nhìn Lý Huỳnh Thái, muốn bảo anh ta tới ngăn Lâm Thanh Diện lại, nhưng hình như anh ta không hề có ý ngăn cản.
Mà ngược lại, trên mặt còn mang theo vẻ mong đợi.
Mạnh Cường hơi buồn cười khi thấy, Lâm Thanh Diện là người không có khả năng chiến đấu nhất trong ba người, lại bước ra ngoài.
"Lâm Thanh Diện, mày chắc chắn không để Lý Huỳnh Thái giúp mày à? Chỉ dựa vào danh tiếng của mày, hôm nay mày chẳng thể làm nên trò trống gì đâu." Mạnh Cường cười nói.
"Một mình tao là đủ rồi." Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!