Sau khi trở về, Hứa Bích Hoài bình tâm lại rồi cũng nhanh chóng quên mất chuyện hôm nay.
Ngược lại hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên cũng đã bị trừng phạt, mặc dù trừng phạt đó rất nhẹ những cái mà Hứa Bích Hoài muốn cũng chỉ là một kết quả mà thôi.
Hứa Bích Uyên bị Hứa Mạn Tranh cấm túc ba tháng, không có mệnh lệnh của Hứa Mạn Tranh thì không ai có thể thả cô ta ra ngoài.
Vài ngày sau Hứa Trai Hiệp cũng sẽ xuất phát đi về phía Nam.
Một khoảng thời gian dài nữa, Hứa Bích Hoài cũng sẽ không gặp hai người họ, đương nhiên cũng sẽ bớt buồn phiền.
Hơn nữa, tiền lương được tăng lên gấp đôi, trong công ty cô cũng được thăng chức, chuyện trong nhà cũng thoải mái hơn không ít.
Hôm sau, sau khi Hứa Trai Hiệp xuất phát, Lâm Thanh Diện gọi điện thoại cho Lý Huỳnh Thái.
"Phái người đi theo Hứa Trai Hiệp, đợi sau khi hắn đến phía Nam thì để cho người ở bên kia dạy dỗ hắn một chút." Lâm Thanh Diện ra lệnh.
"Anh Diện, có cần tôi cho người xử lý hắn ta không?" Lý Huỳnh Thái phấn khích hỏi.
"Không cần, chỉ cần để hắn ta một bài học là được rồi, nghĩ cách để cho hắn vào bán hàng đa cấp, để bị đánh vài lần, hoặc là ăn mày một thời gian cũng được." Lâm Thanh Diện gợi ý.
Hứa Trai Hiệp đối xử với Hứa Bích Hoài như vậy, đương nhiên Lâm Thanh Diện cũng không thể để cho tên kia đổi sang nơi khác rồi tiếp tục tiêu dao tự tại.
Hơn nữa, Hứa Trai Hiệp rời khỏi Hồng Thành thì mọi chuyện cũng dễ làm hơn nhiều.
Anh sẽ cho người làm cho Hứa Trai Hiệp phải sống khổ sở một thời gian, nhà họ Hứa bên này cũng không nhận được tin tức quá nhanh đâu.
Mà đợi đến khi nhà họ tới tìm Hứa Trai Hiệp, những điều hắn phải chịu chắc cũng bù đắp được sai lầm của hắn lần này rồi.
Còn về Hứa Bích Uyên, Lâm Thanh Diện cũng cho Lý Huỳnh Thái sắp xếp người theo dõi sát sao, chỉ cần cô ta lén chạy ra ngoài, chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ vô tình để cho cô ta phải nếm thử cái gì mới gọi là xui xẻo.
Ở một thành phố nào đó phía Nam.
Hứa Trai Hiệp xách hành lý rời khỏi ga tàu hỏa, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
"Mẹ nó, Hứa Bích Hoài chết tiệt, nếu không vì con đàn bà xấu xa đó thì ông đây đâu cần phải tới chỗ thế này, chú ba dữ tợn như vậy, động một chút là đánh người, lần này mệt rồi đây."
Hứa Trai Hiệp vừa nói thầm vừa cất bước ra ngoài.
Đợi tới khi anh ta đi qua con hẻm nhỏ, đột nhiên có mấy người từ bên trong lao ra, trùm một cái bao tải lên đầu anh ta rồi cứ thế đánh cho một trận.
"Mẹ nó mấy người là ai, ông đây là cậu chủ nhà họ Hứa đấy, mấy người có dám để tao xem xem mấy người là ai không?"
Hứa Trai Hiệp không ngờ nổi mình chỉ mới đặt chân đến đây mà đã bị đánh rồi, hơn nữa dường như hắn đã quên, nhà họ Hứa có chút danh tiếng ở Hồng Thành, hơn nữa còn là gia tộc hạng hai, còn ở nơi này anh ta có tư mình giới thiệu cũng không hề có ích.
Những người kia đâu buồn quan tâm đến anh ta, cứ thế đè xuống đất đánh thật mạnh.
Người sai bọn họ chỉ nói, bắt được mục tiêu thì trước tiên cứ đánh một trận đã, chỉ cần không đánh chết là được, nếu gãy tay gãy chân thì càng tốt, đến lúc xin ăn thì cũng dễ hơn.
Hứa Trai Hiệp bị đánh đến hôn mê, đợi đến khi anh ta tỉnh lại lần nữa, ngửi thấy mùi thúi hoắc xung quanh thì buồn nôn muốn chết.
Anh ta mở bao tải ở trên đầu mình ra, mở mắt nhìn xem thử, không ngờ bản thân đang nằm trên đống rác, xung quanh có mười mấy tên ăn mày đang nhìn anh chằm chặp.
"Mày... bọn mày là ai, đây là đâu?" Hứa Trai Hiệp hoảng sợ.
Lúc này, có một người trông có vẻ như là thủ lĩnh của bọn ăn mày đi tới, đầu của tên đó giống hệt cái tổ chim, người đen thui như sơn nước.
Hắn ta nhìn chằm chằm Hứa Trai Hiệp rồi mở miệng: "Chúng ta là truyền nhân thứ tám mươi sáu của Cái Bang, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là một thành viên trong số đó, sau này ban ngày đi ra ngoài xin cơm, lúc về phải nộp một nửa tiền, đừng mong chạy trốn, nhân lực của Cái Bang chúng ta rất đông, cậu chạy không thoát đâu, chỉ cần chạy một lần thì tôi sẽ đánh gãy một chân của cậu."
Có quỷ mới tin mày!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!