Nghe thấy Hứa Mạn Tranh nói vậy, trong giây phút đó, Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều hóa đá.
"Lưu Biên... bị Lý Huỳnh Thái tiêu diệt?" Hứa Trai Hiệp không thể tin nổi vào tai mình.
"Sao có thể có chuyện đó được chứ, hôm qua rõ ràng Lưu Biên còn..." Hứa Bích Uyên cũng tỏ vẻ không tin.
Dưới cách nhìn của họ, Lưu Biên là một nhân vật lớn ở Hồng Thành này, sao có thể bị diệt như thế được?
Nếu đúng là vậy thật, chỉ e hôm qua Hứa Bích Hoài không hề bị Lưu Biên làm gì.
"Hừ, hai đứa vô liêm sỉ kia, không chỉ thiết kế hãm hại Bích Hoài mà còn muốn ép nó vào đường chết, bọn mày còn chạy tới cáo trạng trước, muốn ta đuổi Bích Hoài ra khỏi nhà họ Hứa, ta thấy ta nên đuổi hai đứa mày mới phải." Hứa Mạn Tranh tức giận đến mức giọng nói cũng run lên.
Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên liếc mắt nhìn nhau, sau đó thì cùng quỳ xuống trước mặt Hứa Mạn Tranh một cái rầm.
"Ông nội ơi, bọn con biết lỗi rồi, xin ông tha cho con, bọn con không dám nữa."
Hai người họ tỏ vẻ rất ăn năn, còn vội vàng khóc rống.
Tất cả mọi thứ họ đang có đều là do nhà họ Hứa ban cho, nếu bị đuổi ra khỏi nhà này thật, chỉ e bọn họ không sống nổi.
"Cầu xin ta làm gì? Hai đứa mày hãm hại ta sao?" Hứa Mạn Tranh lạnh lùng nói.
Hai người họ hiểu ý Hứa Mạn Tranh, chuyện đã như vậy rồi, họ cũng chỉ còn cách cắn răng cúi đầu nhận lỗi.
Hai người quay lại đối diện với Hứa Bích Hoài, họ vẫn quỳ dưới đất như lúc nãy, làm sao mà họ ngờ cho được, vốn cứ tưởng sẽ đuổi được Hứa Bích Hoài ra khỏi nhà họ Hứa, không ngờ giờ lại phải quỳ lạy xin lỗi Hứa Bích Hoài.
"Chị ơi, em biết lỗi rồi, em nhận lỗi với chị, em xin lỗi, sau này em không dám nữa, chị tha thứ cho em." Hứa Trai Hiệp nói một cách không tình nguyện.
Hứa Bích Uyên cũng nói vài câu bắt chước Hứa Trai Hiệp, mặc dù là xin lỗi nhưng cũng chẳng có thành ý là bao.
Hứa Bích Hoài nhìn thấy họ quỳ trước mặt mình, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn nhiều.
Cần gì quan tâm họ thành tâm hay không, lần đọ sức này xem như Hứa Bích Hoài đã thắng.
Cô nhìn hai người quỳ dưới đất xin tha, long cũng vui sướng vô cùng.
"Bích Hoài, nhất thời bọn nó bị ma quỷ ám ảnh cho nên mới làm ra những chuyện sai trái như vậy, con xem bọn nó đã quỳ xuống xin lỗi rồi, con tha cho bọn nó đi, đều là người nhà họ Hứa cả, đừng cứng nhắc quá." Hứa Mạn Tranh còn nói đỡ thay cho Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên.
Hai người họ chỉ mới quỳ xuống xin tha mà ông đã muốn mình tha thứ rồi, trong lòng Hứa Bích Hoài cũng thấy hơi uất ức.
Nếu như bọn họ thành công thật, chẳng phải đời cô sẽ bị phá hủy rồi hay sao.
Trừng phạt hai người họ như vậy thì đúng là quá nhẹ.
"Ông nội, ông làm vậy là không công bằng đâu." Hứa Bích Hoài mím môi nói.
Hứa Mạn Tranh cũng thở dài, nói tiếp: "Bích Hoài, con phải hiểu cho nỗi khó xử của ông nội, Trai Hiệp là trưởng tôn của nhà họ Hứa, tương lai phải kế thừa sản nghiệp của nhà này, ta không thể đuổi nó ra khỏi nhà được."
"Bích Uyên lại được một người giàu có thần bí chọn trúng rồi, ta đã cho người đi điều tra, những đồ cổ lần trước rất có thể là do nhà họ Lâm ở kinh thành đưa tới."
"Nhà họ Lâm ở kinh thành là đại tộc thế gia, nhà chúng ta chỉ là con giun con dế trước mặt họ, họ để ý đếnBích Uyên thật, nếu nó có xảy ra chuyện gì thì chắc chắn tương lai nhà họ Hứa chúng ta sẽ gặp bất lợi."
Hứa Bích Uyên nghe Hứa Mạn Tranh nói vậy thì đôi mắt mở to, hưng phấn nói: "Ông nội, những món đồ cổ đó là của nhà họ Lâm ở kinh thành thật sao?"
"Mày im đi, giờ chưa tới lượt mày nói chuyện." Hứa Mạn Tranh quát lên.
Hứa Bích Uyên lập tức ngậm miệng, cô ta không nói nữa nhưng lòng đầy đắc ý, nếu đúng là gia đình đó thật thì chắc chắn Hứa Mạn Tranh không thể đuổi mình ra khỏi nhà được rồi.
"Đây cũng là vì muốn tốt cho con thôi, giờ đừng nên khiến mối quan hệ này trở nên căng thẳng, tương lai nếu nhà họ Lâm tới cưới Bích Uyên thật thì cũng có lợi cho con mà." Hứa Mạn Tranh nói tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!