Chương 23: Đủ cho mày chết một trăm lần

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng nhau đến nhà hàng mà Hứa Trai Hiệp đã đặt sẵn, vừa vào đã nhìn thấy Hứa Trai Hiệp ngồi ở đó.

Trong nhà hàng chỉ có một mình Hứa Trai Hiệp, Hứa Bích Hoài nghĩ có thể là anh ta đã bao cả cái nhà hàng này rồi, dù sao với tiền tài nhà họ Hứa, chút chuyện này vẫn có thể làm được.

Cô nghĩ như vậy, cảm thấy Hứa Trai Hiệp cũng khá có thành ý.

Hai người cùng đến trước mặt Hứa Trai Hiệp, Hứa Trai Hiệp thấy Lâm Thanh Diện cũng đi theo, lập tức cười nói: "Ôi, tên bỏ đi Lâm Thanh Diện cũng đến cùng à, có điều hôm nay tôi chỉ mời Hứa Bích Hoài ăn thôi, không có phần của anh đâu."

"Đoán được, nên trên đường tôi đã ăn bánh trứng rồi." Lâm Thanh Diện trả lời.

Hứa Trai Hiệp không kìm được bật cười thành tiếng, trong lòng nghĩ tên vô dụng Lâm Thanh Diện này đúng thật là một kẻ nhu nhược, vậy mà có thể đoán được chỗ này không có phần của anh nên đã tự mua bánh trứng ăn.

Chuyện này nếu mà nói ra, sợ sẽ trở thành truyện cười của toàn bộ Hồng Thành mất.

Hứa Bích Hoài nhíu mày, cô vốn tưởng rằng Hứa Trai Hiệp chuẩn bị xin lỗi, thái độ với Lâm Thanh Diện cũng sẽ tốt hơn, không ngờ cậu ta vẫn không chút khách khí như vậy.

Cô ngồi xuống trước mặt Hứa Trai Hiệp, nói với Lâm Thanh Diện: "Anh cũng ngồi xuống đi."

Hứa Trai Hiệp lập tức ngăn cản: "Ngại quá, em đã nói rồi, em mời chị ăn cơm, không có phần của anh ta, chỗ đó cũng không thể cho anh ta ngồi."

Nói xong, anh ta vẫy tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa, nói: "Bỏ cái ghế này ra chỗ khác đi."

Hai nhân viên lập tức đi đến, đem chiếc ghế rời đi.

Hứa Bích Hoài tức giận, cô đột nhiên cảm thấy, Hứa Trai Hiệp gọi cô đến đây không phải vì muốn xin lỗi cô, mà muốn gây rắc rối cho cô thì hơn.

"Hứa Trai Hiệp, em không cảm thấy như vậy rất quá đáng sao?" Hứa Bích Hoài chất vấn.

"Quá đáng? Đối xử với một tên bỏ đi như anh ta, em không đuổi thẳng anh ta ra ngoài là tốt lắm rồi, hơn nữa chị cũng biết được tiếng tăm của anh ta ở Hồng Thành này, anh ta có ngày hôm nay, đều là do bản thân vô dụng, không thể trách người khác được." Hứa Trai Hiệp thản nhiên nói.

Tuy Hứa Bích Hoài tức giận, nhưng cũng không có cách nào để đòi lại mặt mũi cho Lâm Thanh Diện.

"Không sao đâu, anh đứng cũng được." Lâm Thanh Diện nói.

Hứa Trai Hiệp nhếch miệng, thầm nghĩ tên bỏ đi này đúng là đồ bỏ đi, bị đối xử như vậy rồi mà không dám kêu ca một câu nào.

Sau khi hai nhân viên phục vụ đem ghế trống đi, lén nhìn qua bên này, có một người nói: "Người kia đáng thương thật đó, đến ngồi cũng không thể ngồi."

"Cậu không biết sao, đó là tên vô dụng nổi tiếng khắp Hồng Thành, Lâm Thanh Diện, anh ta là một tên ở rể, ở nhà không có chút địa vị nào, một tên ăn bám, người ta có thể đưa đến đây, cũng là giữ thể diện cho lắm rồi."

"Vậy sao? Người đó là Lâm Thanh Diện sao, nếu nói như vậy, đúng thật là không có gì đáng đồng tình cả, dù tôi có thất bại như nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ ăn bám."

***

Hứa Trai Hiệp không để ý đến Lâm Thanh Diện, anh ta rót cho Hứa Bích Hoài một ly rượu, cười nói: "Chị, hôm nay chúng ta bàn chính sự."

"Chuyện triển lãm đồ cổ, là em nhất thời hồ đồ, em nghĩ thông rồi, chúng ta vốn là người một nhà, không cần thiết phải khiến mọi chuyện quá khó xử, vì vậy hôm nay em vô cùng có thành ý muốn xin lỗi chị."

"Chúng ta uống cạn ly rượu này, ân oán trước kia xóa bỏ hết, từ nay về sau, em sẽ không gây phiền phức cho chị nữa."

Hứa Trai Hiệp nói xong, nhấc ly rượu trong tay mình lên, làm một động tác mời.

Tuy ban nãy Hứa Bích Hoài có chút không hài lòng, nhưng cô nghĩ hôm nay mình đến đây là để hòa giải với Hứa Trai Hiệp, không thể khiến quan hệ của hai người trở nên tệ hơn được, bèn cầm ly rượu mà Hứa Trai Hiệp rót cho cô lên.

"Nếu đã như vậy, thì chị cạn đây."

Hứa Bích Hoài uống sạch ly rượu trong tay.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện nhanh chóng ra tay, ngăn cản Hứa Bích Hoài lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!