Sáng sớm, Lâm Thanh Diện đi ra từ khu chung cư, đi thẳng đến nơi ăn sáng cách khu chung cư không xa.
Vốn dĩ anh định tự làm bữa sáng, Tống Huyền Khanh nói muốn ăn bánh trứng rán, bèn bảo Lâm Thanh Diện ra ngoài mua.
Mỗi ngày ba bữa, rửa bát giặt quần áo lau nhà, mấy năm nay đều do Lâm Thanh Diện làm, nói anh là nội trợ cũng không quá.
Có rất nhiều xe bán đồ ăn sáng, bánh bao, bánh quẩy,… món gì cũng có.
Lâm Thanh Diện đi đến trước xe bán bánh trứng, nhận ra người bán bánh trứng đã đổi thành một người khác.
"Anh trai, mới đến sao, trước đây chưa từng gặp anh." Lâm Thanh Diện tùy ý mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, hôm qua mới dọn đến, bà chị trước kia không làm nữa, tôi đến làm thay chị ấy, kiếm miếng ăn." Người đàn ông trung niên bán bánh cười nói: "Muốn mấy cái đây?"
"Ba cái đi." Lâm Thanh Diện trả lời.
Người đàn ông trung niên nhanh nhẹn gói ba chiếc lại, Lâm Thanh Diện nhìn động tác tay của ông ta, ánh mắt anh híp lại.
Lẽ nào anh nhìn nhầm rồi?
Ban nãy giây phút mà người đàn ông trung niên kia cầm quả trứng, Lâm Thanh Diện đột nhiên chú ý thấy động tác ông ta có chút mờ ám.
Động tác này, chỉ có những người thường xuyên luyện võ mới có, bản thân Lâm Thanh Diện cũng hay có động tác đó, chi tiết này, cũng chỉ có những người luyện võ chân chính mới có thể nhận ra.
Chẳng lẽ anh trai bán bánh trứng này cũng là một cao thủ?
Lâm Thanh Diện lập tức quan sát người đàn ông trung niên, nhận ra khí chất trên người ông ta không khác gì so với những người xung quanh, chỉ là một người bán bánh trứng bình thường mà thôi.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng đột nhiên nhận ra suy nghĩ này của anh có chút hoang đường, nếu như thật sự là một cao thủ, chắc cũng sẽ không ở đây bán bánh trứng đâu.
Có thể là anh đã nhìn nhầm rồi.
Lâm Thanh Diện không nghĩ nhiều, đợi bánh trứng được làm xong, bèn lấy rồi quay người rời đi.
Buổi chiều, Lâm Thanh Diện từ nhà đi ra ngoài, lái xe đến câu lạc bộđêm Mãn Thiên Tinh.
Trong một phòng bao của câu lạc bộ, Lý Huỳnh Thái cung kính ngồi bên cạnh Lâm Thanh Diện, rót cho anh một ly rượu.
Cho dù bình thường Lý Huỳnh Thái có ở trước mặt người khác diễu võ dương oai như thế nào, nhưng trước mặt Lâm Thanh Diện, anh ta vẫn luôn rất thành thật.
Không chỉ bởi vì mọi thứ bây giờ anh ta có đều do Lâm Thanh Diện cho, mà còn một nguyên nhân quan trọng hơn nữa là, anh ta không thể đánh bại Lâm Thanh Diện.
Nếu như anh ta dám ở trước mặt Lâm Thanh Diện khoe khoang, Lâm Thanh Diện có thể san bằng khu đầu não của anh ta.
"Cục diện gần đây của Hồng Thành như thế nào?" Lâm Thanh Diện uống một ngụm rượu, hỏi.
"Anh Diện, có sự ủng hộ của anh, bây giờ người dám ở Hồng Thành đối đầu với chúng ta cũng chỉ có Lưu Biên và Long Phi, hơn nữa bọn họ đều biết em thích đánh nhau, bình thường gặp mặt đều sẽ né tránh."
Lý Huỳnh Thái trả lời, gương mặt còn có chút đắc ý.
"Năm đó tôi đã nói với cậu, tôi không chỉ muốn cậu tranh đấu với Lưu Biên và Long Phi, ba năm trước tôi kêu cậu bắt đầu chuẩn bị, cậu cảm thấy bây giờ cậu đã chuẩn bị như nào rồi?" Lâm Thanh Diện nhàn nhạt hỏi.
Lý Huỳnh Thái lập tức trở nên nghiêm túc, nói: "Anh Diện, ý của anh là, chúng ta phải ra tay rồi?"
"Ba người các người đã đối đầu với nhau quá lâu rồi, nơi này cũng đã bình yên quá lâu, cũng đã đến lúc phải rối ren lại rồi. Cậu cảm thấy lúc này cậu đã có năng lực hô mưa gọi gió tại Hồng Thành chưa?" Lâm Thanh Diện hỏi.
Lý Huỳnh Thái nghiêm túc gật đầu, nói: "Anh Diện, ban nãy em nói em đấu tranh với Lưu Biên và Long Phi, đó chỉ là vẻ bề ngoài, năm đó mệnh lệnh anh giao cho em, em vẫn luôn chuẩn bị, nếu như thật sự phải ra tay, chỉ cần một lời nói của anh, em đảm bảo có thể đưa các anh em san bằng toàn bộ Hồng Thành."
Lâm Thanh Diện gật đầu, ánh mắt anh vẫn rất bình tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!