Hứa Bích Uyên đã chuẩn bị đi về phía Lưu Minh, khóe miệng cô ta nhếch lên, ánh mắt kích động nhưng lại không hoảng loạn, cô ta muốn thể hiện dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình trước người chồng tương lai.
Tất cả mọi người trong vườn hoa đều nhìn vào Hứa Bích Uyên, gương mặt những người phụ nữ kia tỏ vẻ ngưỡng mộ nhưng trong lòng thầm hận vì sao người được biệt thự Thiên Vân tiếp đãi không phải bọn họ.
Nhưng ngay khi mọi người đều tưởng rằng chủ nhân của biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi Hứa Bích Uyên, Lưu Minh lại nói ra cái tên của Hứa Bích Hoài.
Mọi người đều ngơ ra, rồi ngay lập tức tìm kiếm bóng dáng của Hứa Bích Hoài theo phản xạ tự nhiên.
"Người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi vậy mà lại là Hứa Bích Hoài, không phải vẫn luôn nói là Hứa Bích Uyên sao?"
"Đúng vậy, sao có thể là Hứa Bích Hoài chứ? Không phải cô ta đã kết hôn rồi sao?"
"Sao lại như vậy, không phải là Hứa Bích Uyên sao, mấy ngày trước vẫn luôn nói là Hứa Bích Uyên mà, vì muốn bợ đỡ cô ta, tôi đã tặng không ít quà cáp, không phải lãng phí hết rồi hay sao."
"Tôi cũng vậy, lúc nghe nói là Hứa Bích Uyên, tôi lập tức đi lấy lòng, không ngờ lại không phải là cô ta, đúng là lãng phí hết công sức của tôi mà."
…
Chân của Hứa Bích Uyên đã bước về phía trước một bước, ban nãy cô ta còn nghĩ, nên dùng dáng đi như thế nào để bước qua đó mới có thể thể hiện rõ được sự cao quý của cô ta.
Nhưng chân cô ta còn chưa chạm xuống đất, Lưu Minh đã nói ra cái tên của Hứa Bích Hoài, khiến cô ta hóa đá ngay lập tức, bàn chân ở trên chân không mãi cũng chưa chạm xuống đất.
Cô ta chỉ cảm thấy gương mặt mình trở nên nóng ran, cả người đều vô cùng gượng gạo.
"Sao… sao lại là ả tiện nhân Hứa Bích Hoài được, người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi phải là tôi mới đúng."
Hứa Bích Uyên có chút không dám tin, trong lòng lập tức cảm thấy oán hận Hứa Bích Hoài.
Gương mặt của Hứa Trai Hiệp đang đứng bên cạnh Hứa Bích Uyên cũng ngơ ra, anh ta nhìn về phía Lưu Minh, lớn tiếng hỏi: "Mấy người có nhầm không vậy, người mà chủ nhân mấy người muốn tiếp đãi, không phải là Bích Uyên sao?"
Lưu Minh nhìn Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên rồi nói: "Không nhầm, người mà chủ nhân muốn tiếp đãi, chính là cô Hứa Bích Hoài, Bích Uyên gì chứ, chủ nhân chưa từng nhắc đến."
Lời của Lưu Minh khiến mọi người bừng tỉnh, đồng thời cũng khiến Hứa Bích Uyên càng gượng gạo hơn, bây giờ cô ta hận không để tìm một lỗ mà chui xuống.
"Hứa Bích Hoài, ả tiện nhân kia, rốt cuộc cô đã dùng bùa mê thuốc lú gì mà khiến chủ nhân biệt thự Thiên Vân tiếp đãi cô chứ?" Hứa Bích Uyên nghiến răng nói, cô ta chắc chắn rằng Hứa Bích Hoài đã ngầm dùng thủ đoạn gì đó để cướp đi cơ hội của cô ta.
Lúc này Hứa Bích Hoài ngơ ra, đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt không biết phải làm sao, cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô không thể ngờ đến, người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi lại là cô.
Những người mà từng chế giễu cô lúc này vừa cảm thấy hối hận, lại vừa muốn tát cho bản thân vài cái.
Không cần biết vì sao chủ nhân biệt thự Thiên Vân muố tiếp đãi Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài cũng xem như là lôi kéo được quan hệ với anh ta rồi, sau này bọn họ mà muốn nhờ Hứa Bích Hoài, e rằng rất khó khăn.
Hứa Mạn Tranh cũng luôn nghĩ rằng người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi là Hứa Bích Uyên, lúc này nghe thấy Lưu Minh gọi tên Hứa Bích Hoài, ông ta cũng có chút kinh ngạc.
Có điều không cần biết người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi là ai bởi dù gì cũng đều là người nhà họ Hứa của ông ta, nên ông ta cũng không quá ngỡ ngàng như những người khác.
Hơn nữa ông ta cho rằng Lâm Thanh Diện chính là một tên vô dụng, Hứa Bích Hoài gả cho Lâm Thanh Diện, quả thực là rất khiến cô ấm ức, năm đó ông đã từng phản đối chuyện này, có điều cuối cùng vẫn không thể làm trái ý vợ của ông.
Bây giờ nếu như chủ nhân biệt thự Thiên Vân không ghét bỏ Hứa Bích Hoài là người đã từng kết hôn, ông hi vọng Hứa Bích Hoài sẽ đá Lâm Thanh Diện, gây dựng mối quan hệ tốt với biệt thự Thiên Vân.
"Bích Hoài, đừng ngơ ra đó nữa, chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi cháu, cháu đừng ngẩn người nữa, mau chóng đi đi." Hứa Mạn Tranh nói.
Lúc này Hứa Bích Hoài mới tỉnh táo lại.
Lưu Minh cung kính nhìn Hứa Bích Hoài, làm ra một tư thế mời: "Mời cô Hứa Bích Hoài đi theo chúng tôi."
Hứa Bích Hoài hít sâu một hơi, có chút thấp thỏm đi theo Lưu Minh.
Người xung quanh đều vô cùng ngưỡng mộ, đương nhiên cũng có không ít người ghen ghét, theo bọn họ thấy, Hứa Bích Hoài là một người phụ nữ đã kết hôn, không nên được chủ nhân biệt thự Thiên Vân tiếp đã mới phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!