"Mẹ nó, muốn gây sự hay gì?"
Hai tên to xác kia nghe Lâm Thanh Diện nói vậy liền tức giận ra mặt, bắt đầu lớn tiếng chửi anh.
"Cho các người ba phút, nếu không cút thì đừng trách tôi." Lâm Thanh Diện không hề để ý đến thái độ của bọn chúng.
"Mẹ, mày là cái thá gì chứ, dám tới đây thể hiện à, chán sống rồi à?" Một tên trong đó lớn giọng nói.
"Chẳng phải mày là thằng con rể vô dụng của nhà họ Hứa kia sao? Mẹ, dám tới Mãn Thiên Tinh này thể hiện hả? Xem ra là không thiết sống rồi nhỉ?" Người còn lại nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện rồi nói.
"Cái thằng ở rể nhà họ Hứa đấy à? Là cái đứa suốt ngày phải ở nhà giặt đồ, địa vị trong nhà còn không bằng con chó đúng không?"
"Đúng rồi, nó đó."
Sau khi biết thân phận của Lâm Thanh Diện thì ánh nhìn của bọn họ càng có vẻ khinh rẻ hơn.
"Đồ vô dụng, mau cút đi, chỗ này không phải chỗ mày nên tới đâu."
Lâm Thanh Diện bất lực thở dài, sau đó anh liền nhấc chân đi vào trong câu lạc bộ.
"Mẹ nó, đúng là không biết điều mà! Hôm nay phải cho mày nếm mùi lợi hại của bọn tao mới được!"
Hai tên to con kia vung tay lên toan đập Lâm Thanh Diện một trận, nhưng lúc này bỗng có một người đàn ông đi ra, anh ta tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, để đầu đinh, ánh mắt nghiêm nghị.
Anh ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang đứng ở cửa thì đôi mắt sáng rỡ lên, song khi trông thấy cảnh hai tên kia đang vung tay định đánh anh thì mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Hai tụi mày đang làm gì vậy chứ! Mau dừng lại cho tao!" Lý Huỳnh Thái quát khẽ rồi vội vàng tiến lại gần, sau đó anh ta đưa tay gõ lên đầu hai tên đó.
Hai tên kia ôm đầu nhìn Lý Huỳnh Thái với vẻ thắc mắc.
"Sếp à, thằng nhóc này không biết điều, dám gọi đích danh tên sếp, còn bảo sếp lăn ra gặp hắn, chúng em chỉ muốn thay mặt sếp dạy hắn một bài học thôi." Tên to con mở miệng nói.
Lý Huỳnh Thái nghe tên đó nói thế liền trợn trừng mắt liếc bọn họ, anh ta nhủ thầm trọng bụng: Nếu lúc nãy hai đứa tụi mày động tay thật thì chuẩn bị tinh thần nằm liệt giường nửa đời sau đi.
"Thôi ở đây không cần tụi mày, mau cút đi, sau này thấy anh này thì cho vào thẳng, dám cản nữa tao bẻ gãy chân tụi mày!" Lý Huỳnh Thái mắng bọn họ.
Đuổi hai tên đó đi xong, Lý Huỳnh Thái vội vội vàng vàng bước tới trước mặt Lâm Thanh Diện rồi nói với vẻ kính cẩn: "Anh Diện, sao anh lại đến đây? Hai thằng đệ của em có mắt không tròng nên đã mạo phạm anh rồi, để chốc nữa em sẽ dạy dỗ lại tụi nó."
Lâm Thanh Diện chỉ cười cười, cũng không so đo gì thêm.
Thái độ của Lý Huỳnh Thái với anh kính cẩn như vậy là vì tất cả những thứ thuộc về anh ta bây giờ đều là do Lâm Thanh Diện cho.
Bốn năm trước Lý Huỳnh Thái bị kẻ thù đuổi giết, vì chạy trốn bọn họ mà đến Hồng Thành, may nhờ có Lâm Thanh Diện ra tay giải quyết kẻ thù của anh ta, đã vậy còn cho anh ta câu lạc bộ đêm Mãn Thiên Tinh này.
Nếu không có Lâm Thanh Diện thì cũng sẽ không có người đứng đầu trong ba vị thiên vương là anh ta đây, Lý Huỳnh Thái vô cùng biết ơn anh, hơn nữa bản thân cũng biết rất rõ, Lâm Thanh Diện hoàn toàn không phải một tên phế vật như những người ta nói, những thứ ẩn giấu sau lưng anh người bình thường vốn chẳng tài nào hình dung nổi.
Mặc dù hiện giờ Lý Huỳnh Thái là vị vua ngầm ở Hồng Thành này, thế nhưng anh ta cũng biết rõ rằng Lâm Thanh Diện có thể dễ dàng phá hủy tất cả những thứ mà mình có.
"Vài hôm nữa nhà họ Hứa sẽ tổ chức một buổi triển lãm ở biệt thự Thiên Vân, tìm cho tôi vài người bảo vệ đảm bảo buổi triễn lãm đó diễn ra êm đẹp." Lâm Thanh Diện không lòng vòng mà nói thẳng yêu cầu của mình ra.
"Vâng, nhiệm vụ anh Diện giao, em đảm bảo sẽ làm thật chu đáo." Lý Huỳnh Thái cười cười nói.
Trước mặt Lâm Thanh Diện, anh ta không hề dám thể hiện ra cái vẻ hung hăng thường ngày.
"Anh Diện vào trong đi, hai ta cùng uống vài ly." Lý Huỳnh Thái thấy anh đã dặn dò xong mọi sự liền nói.
"Thôi, tôi còn có chuyện cần làm. Chuyện tôi dặn cậu đó, nếu làm hỏng thì chuẩn bị ăn nắm đấm này của tôi đi." Lâm Thanh Diện nói.
Lý Huỳnh Thái lập tức đứng thẳng người, mặt mày nghiêm túc vẻ không dám có chút sơ suất gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!