Lâm Thành đón sinh nhật khi đang quay phim trong đoàn của đạo diễn Hoàng.
Vương Trạch Văn đánh tiếng với đạo diễn Hoàng, để đoàn phim cho Lâm Thành nghỉ một ngày, cố ý tới đây thăm anh.
Hai người gọi một bàn thức ăn sẵn, lại đặt một cái bánh kem nhỏ, ăn cơm trong khách sạn.
Lâm Thành không phải là người có thói quen đón sinh nhật, dù sao ngày sinh nhật thật sự của anh là vào ngày nào anh cũng không biết, trước kia cũng chỉ là khát khao muốn ăn bánh kem vào ngày sinh nhật mà thôi. Lớn lên rồi, cũng không còn hứng thú nữa.
Vương Trạch Văn cũng không quen tổ chức lớn ngày như vậy, thế nên họ chỉ tìm một lí do để gặp mặt mà thôi.
Hai người vừa xem TV, vừa trò chuyện vừa ăn, trong phòng tràn ngập mùi thức ăn. Thời gian ăn kéo dài lâu, thức ăn bày trên bàn cũng bắt đầu nguội lạnh lại.
Vương Trạch Văn hành động rất khó hiểu, hắn gắp thịt từ bát của anh đi, lại gắp thức ăn trong bát mình bỏ lại cho Lâm Thành. Còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Lâm Thành nhìn hành động của hắn, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng bảo: "... Không phải đều giống nhau cả sao?"
Vương Trạch Văn nói: "Đồ ăn trong bát em khá ngon."
Lâm Thành: "..."
Ăn được một lúc, VươngTrạch Văn lại ngẩng đầu cười nói: "Hương vị thức ăn của nhà hàng này không tệ, có hơi giống với món xào em làm. Khi em không ở nhà, anh cảm thấy ăn cơm hộp đều không có đủ hương vị."
Hắn nói muốn tìm thử tên của nhà hàng này, xem xem họ có chi nhánh ở thành phố B không.
Lâm Thành đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn, khó hiểu: "Không phải đều chỉ là món ăn nhà làm thôi sao?"
Vương Trạch Văn gật đầu: "Anh rất muốn ăn cơm nhà."
Lâm Thành: "Cơm nhà không phải là món ăn trong gia đình thường hay ăn sao?"
Vương Trạch Văn nói: "Đúng vậy."
Lâm Thành còn định nói tiếp, vừa mới hé miệng, thì tự dưng hiểu ra. Có lẽ đúng là như vậy thật, Vương Trạch Văn trước kia không thường ăn cơm ở nhà. Đã không có hương vị gia đình, sao có thể coi là cơm nhà được.
Lâm Thành nói: "Anh nhớ em lắm phải không?"
"Em nói xem?" Vương Trạch Văn nhướng mày, giọng nói đè thấp, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, như đang khiển trách người bạn trai vô lương tâm là anh, "Mở lịch sử trò chuyện ra mà xem, anh có ngày nào không nói nhớ em không?"
Lâm Thành cười nói: "Chỗ em cũng sắp quay xong rồi, chờ em quay xong sẽ ở bên anh."
Vương Trạch Văn như chỉ đợi mỗi mấy lời này, cũng cười theo, bảo: "Được thôi."
Hai người cơm nước xong, dọn dẹp đồ lại một chút, gọi phục vụ phòng tới dọn rác.
Vương Trạch Văn lấy điện thoại ra, trưng vẻ mặt muốn làm chuyện lớn, nói: "Cục cưng, sinh nhật em, anh gửi cho em chút tiền lì xì."
Lâm Thành nói: "Không cần đâu."
Vương Trạch Văn: "Cần cần, phải có chút không khí vui mừng chứ."
Vương Trạch Văn kiên trì nên Lâm Thành cũng không từ chối thêm nữa, dù sao cũng là bạn trai mình.
Nhưng anh đợi một lúc, vẫn không nhận được lì xì Vương Trạch Văn gửi đến, chỉ cảm thấy kì quái, tiện tay lướt vòng bạn bè, phát hiện đạo diễn Vương vừa rồi mới up một post mới.
Tôi là của Đầu gỗ nha: Hôm nay sinh nhật Lâm Thành. [ nhìn chằm chằm ][ ngoáy mũi ]
//
Đám nhân viên sôi nổi hỏi: Bao nhiêu tuổi rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!