Chương 66: Đóng máy

Ngày mưa tới đúng như dự báo thời tiết, Vương Trạch Văn khẽ thở phào.

Mọi người dốc sức cố gắng, lại lần nữa tụ họp.

Một đám người tụ lại ở hiện trường, nhìn có hơi hỗn loạn.

Quách Dịch Thế sau khi khởi quay, lần đầu tiên diễn chung với Lâm Thành.

Cậu ta nắm chặt lấy tay Lâm Thành, cảm động: "Người anh em! Cuối cùng cũng được thấy anh rồi!"

Lâm Thành nói: "Cậu khỏe không?"

Quách Dịch Thế rưng rưng nói: "Tôi không khỏe tí nào cả! Cái bộ phim này cmn quá khó quay! Đạo diễn Vương nói lúc trước không sai tí nào. Tôi mệt quá! Bộ phim lúc trước tôi quay có đề tài về tai nạn cũng không mệt như vậy! Tôi muốn biết anh bên kia thế nào, chỉ là vẫn không thấy anh đâu!"

Nhưng mà, phần diễn chung của hai người họ, cũng chỉ là một thoáng kinh hồng quay cảnh thiên tai giữa đêm mà thôi, mọi người coi như cùng tác chiến với nhau mà nên duyên.

Vương Trạch Văn quay đặc tả hai đôi mắt của họ trong bóng đêm.

Cảnh này Lâm Thành đã ngựa quen đường cũ, dù sao hồi đóng Bắc Cố đã được chỉ dạy rất nhiều lần, anh nhìn về ống kính với ánh mắt như nhìn chiến hữu cách mạng. Quách Dịch Thế còn chưa kịp thoát ra khỏi cảm xúc của bản thân, thấy Lâm Thành liếc mắt đưa tình thì ngóng nhìn thật sâu theo.

Vương Trạch Văn xem xét phân cảnh của Quách Dịch Thế hồi lâu, không biết mang tâm tình gì mà tự nhiên lại cho qua.

Cảnh diễn sau đó gần như đều là diễn vào đêm.

Mưa to liên tục cả ngày, đêm đến, hệ thống thoát nước của thành phố xảy ra vấn đề, mưa to cũng không dừng lại như dự đoán, cơn bão to chệch khỏi quỹ đạo, nước mưa trong khu vực nội thành dâng lên cao, ngập đường cái, ngập qua nóc xe, chẳng mấy chốc đã ngập đến một vài căn nhà thấp ít tầng. Cứ theo tình hình này, cư dân sống ở vùng địa thế thấp sẽ sớm bị nước bao phủ.

Mà dòng nước ở khu vực gần đó, thế nước chảy xiết, tình hình càng thêm nguy hiểm.

Tình thế căng thẳng, quan binh hỏa tốc phân tán khắp nơi, đi cứu viện người dân đang gặp nguy hiểm trước.

Đoàn người Lâm Thành điều động một bộ phận binh lực khẩn cấp tới khu dân cư chi viện. Cảnh sát, Bộ đội cũng dầm mưa chèo thuyền kayak đi cứu viện.

Thời sự không ngừng báo lại tình hình cứu viện mới nhất, tin được đưa đi đưa lại, cố gắng trấn an cảm xúc của người dân, đồng thời hướng dẫn mọi người tìm chỗ cao để tị nạn trước.

Không mạo hiểm xuống nước để thoát thân, không leo lên cột điện, có thể đeo một vài vật gây chú ý trên người, nếu tình hình nguy cấp thì lập tức gọi cứu viện tới.

Mãi tới tận nửa đêm, nước mưa mới dần ít đi.

Không ai ngờ lũ lụt lại mãnh liệt như thế, họ đã nhiều năm rồi không gặp phải tình hình khốc liệt như vậy. Sau khi hoảng sợ tới tan tác, tất cả mọi người lại bình tĩnh trở lại.

Trong thấp thỏm bất an, nghe tiếng mưa rơi dày đặc, họ chờ mặt trời ngày hôm sau nhô lên.

Thuyền của đội cứu viện xuyên qua từng con đường, ngã phố, trải qua vài ngày làm việc nặng nề không ngơi nghỉ, tay chân họ đã sắp mất đi cảm giác, chỉ có thể tiếp tục đẩy con thuyền bơi về phía trước. Họ không mặc áo mưa, chỉ bọc một lớp túi lên thiết bị chiếu sáng.

Nhưng, con người có lẽ trời sinh đã tự có khiếu hài hước. Dù là thời khắc nguy hiểm nhất, cũng không quên tự mua vui cho mình.

Khi Lâm Thành chèo thuyền tới nơi cứu viện, từ xa xa đã nghe thấy một giọng nữ khàn khàn hát vang: "Ca ca ngồi đầu thuyền, đưa muội muội đây lên bờ đi!"

Mọi người tức khắc cười phun.

Ánh đèn trên thuyền chiếu sáng hai bên, quét qua quét lại không ngừng trong đêm tối, xác định nhân số và tình hình nguy hiểm.

Một đám người trẻ tuổi trên người khoác một miếng vải to hình như là một chiếc chăn đơn, ngồi xếp bằng trên sân thượng, vẫy tay với họ. Họ cầm đèn pin, tắt bật không ngừng, nhắc nhở rằng nơi đây có người.

Tòa nhà ở khu này đều khá cao, trước mắt họ vẫn an toàn.

Lâm Thành nói: "Nghe giọng nói của mọi người thì vẫn rất có tinh thần nhỉ?"

"Không thì làm sao chờ được mọi người tới?" Đám người kia đáp to lại, "Có tinh thần chứ! Chỉ là hơi lạnh thôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!