Chương 6: Giảng hí

(Giảng giải nội dung kịch bản để diễn viên có thể nắm bắt được cảm xúc nhân vật)

Cảnh này quay xong, lại quay bù vài cảnh nữa, vẫn tiếp tục là cảnh quay của Lâm Thành và Quách Dịch Thế.

Lúc này Bắc Cố đã cứu Phùng Trọng Quang*, hắn cứ đắn đo mãi giữa giết hay không giết, khó mà nói được ý niệm nào chiếm ưu thế hơn.

*Đoạn này tác giả để là Quách Dịch Thế, t nghĩ chắc là nhầm nên tự sửa lại.

Hẳn là Phùng Trọng Quang cũng biết, nhưng y là một người thông minh, chỉ mừng rỡ cảm tạ Bắc Cố.

Bắc Cố nhàn nhạt nhìn y. Đối với việc y tới gần hay hỏi chuyện thì đều trầm mặc. Phùng Trọng Quang vẫn giả vờ như không biết, nhiệt tình tới gần, bắt chuyện với hắn.

Bắc Cố như cảm nhận được sự cẩn thận, căng thẳng mà y đang giấu đi. Từ bộ dáng cẩn thận lấy lòng kia của Thái tử điện hạ, hắn cảm thấy có chút vui vẻ, thế nên cũng không động thủ, mà chỉ đi theo y.

Giống như một thợ săn, đang suy xét lúc nào thì nên giết con mồi của mình.

Lâm Thành vẫn duy trì ánh mắt lạnh lùng tới mẹ ruột cũng không nhận của mình, đứng đối diện Quách Dịch Thế làm phông nền, thậm chí còn không đi tới vị trí.

Lời hoại vốn dĩ đã không dễ đọc, huống chi bây giờ trời lạnh, đầu lưỡi của Quách Dịch Thế như bị thắt, cứ quấn lại với nhau. Thế nên Lâm Thành cũng bị NG theo rất nhiều lần.

"Thật sự xin lỗi." Quách Dịch Thế trông rất ủ rũ, "Tôi đã học thuộc rồi, nhưng mà..."

Lâm Thành đáp: "Không sao cả."

Hai người ngẩng đầu, thấy được sự căng thẳng như nhau trong mắt người kia, đều mỉm cười.

Trợ lý bên cạnh đưa kịch bản cho Quách Dịch Thế cầm, đôi tay đã sưng đỏ của cậu cố gắng nắm lấy, lao lực mới giở được trang giấy ra, lại học thuộc lời thoại tiếp.

Hôm nay quay cái gì cũng không thuận lợi, Vương Trạch Văn có lẽ cũng bị ảnh hưởng, sắc mặt hắn tối lại, thừa dịp lúc nghỉ ngơi, hắn ra ngoài hút hai điếu thuốc, khống chế lại cảm xúc rồi mới trở lại quay tiếp.

Lâm Thành đã diễn phông nền xong, phần diễn hôm nay của anh cũng đã hết.

Khi anh chuẩn bị ra về, Vương Trạch Văn lại gọi anh lại, nói: "Hôm nay sau khi mọi người đã kết thúc công việc, cậu cầm kịch bản và giấy bút tới phòng tôi. Đã biết phòng tôi là phòng nào chưa?"

Lâm Thành: "Biết rồi."

Vương Trạch Văn không có tâm tình gì, chỉ đáp lại: "Ừ."

Công việc quay phim hôm nay bị kéo dài. Chín rưỡi tối, Lâm Thành cố tình đợi thêm một lát rồi mới đi tìm Vương Trạch Văn.

Vương Trạch Văn đang ngồi cùng các nhân viên trong tổ uống chút rượu, nói chuyện công việc, Lâm Thành cầm kịch bản bước vào, phó đạo diễn quen anh nên bảo anh ngồi xuống cạnh mình.

Lâm Thành chào hỏi qua loa với mọi người, rồi im lặng ngồi xuống chỗ.

Vương Trạch Văn ném một quyển sổ trong một đống sách vở lộn xộn ra, nói: "Đây là biên bản cuộc họp tập lời thoại của Lưu Phong, cậu xem thử trước đi, xem đọc có hiểu không."

Lâm Thành mở quyển sổ ra, nhìn lướt qua đống chữ hỗn loạn mỗi chữ một nơi, phát hiện nội dung của biên bản khá là lộn xộn.

Vương Trạch Văn lại hỏi: "Cậu đã đọc xong hết kịch bản chưa? Đọc mấy lần rồi?"

Lâm Thành đáp: "Đọc xong rồi. Không rõ là bao nhiêu lần."

Vương Trạch Văn: "Có thu hoạch gì không?"

Hắn cũng chỉ là tiện hỏi một chút thôi, dù sao thì bây giờ người trẻ tuổi nghiêm túc đóng phim điện ảnh cũng quá ít ỏi, bên dòng phim điện ảnh này vẫn còn ổn, có các đạo diễn cốt cán trấn giữ, quy tắc cũng nghiêm khắc hơn một chút. Dòng phim truyền hình bên kia nghe nói lại hỗn loạn hơn. Đoàn phim không chuyên nghiệp, diễn viên tự mang biên kịch theo, tùy tiện thêm cảnh diễn, thậm chí còn có người không thèm học thuộc lời thoại, chứ càng đừng nói gì tới việc nghiền ngẫm về nhân vật.

Lâm Thành đã quay phim truyền hình nhiều năm như vậy rồi, không biết có bị tiêm nhiễm những thói hư tật xấu đó không.

Lâm Thành do dự một chút, nói: "Tôi có viết... truyện ngắn cho nhân vật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!