Chương 46: Ra mắt

Cùng ngày lễ ra mắt, Vương Trạch Văn lái xe chở Lâm Thành tới, còn giúp Lâm Thành chọn một bộ quần áo phù hợp.

Vương Trạch Văn vẫn luôn không xuất hiện trước ống kính, hắn chỉ cần đảm nhận công việc hậu phương, cổ vũ cho diễn viên trong đoàn khi cần.

Diễn viên tới, ai nấy cũng tới chào hỏi Vương Trạch Văn, Lâm Thành đứng cạnh hắn mà ngượng, thế là anh đi tới vị trí đã được MC chỉ cho mình sẵn từ trước.

Tiếp đó, Quách Dịch Thế cũng tới, đi đến chỗ Vương Trạch Văn tìm nguồn an ủi.

Dù là ai tới, Vương Trạch Văn cũng không kiên nhẫn, dùng một câu: "Được rồi, sẽ hot thôi. Đừng có nhao nhao lên nữa."

Tuy lời này nghe có hơi qua quýt, nhưng trên phương diện này, Quách Dịch Thế tin tưởng Vương Trạch Văn mù quáng. Cậu ta bị Vương Trạch Văn ghét bỏ lườm cho một cái, mang theo tin tưởng ngập tràn kéo Lâm Thành cùng lên sân khấu.

Không biết Quách Dịch Thế là bởi vì căng thẳng hay thế nào, tối hôm trước cậu ta đã lên mạng đọc rất nhiều truyện cười, hôm nay lên sân khấu, dồn hết hỏa lực, chọc cho người ngồi xem dưới sân khấu cười to liên tục.

Mọi người trêu đùa một lúc, rồi đưa đẩy tới phần lịch trình đã lên kế hoạch từ trước. Phân đoạn phóng viên phỏng vấn và tương tác với người xem đều được tiến hành rất tốt, các cảnh BTS cũng được cắt ghép hài hước, nội dung phong phú. Chỉ mới tính tới hiệu quả của lễ ra mắt, thì đã rất không tồi.

Lâm Thành làm võ sinh, được MC động viên, nên cũng biểu diễn một bộ kiếm thuật cho mọi người xem. Quách Dịch Thế đứng bên hét to cố lên, làm cho Lâm Thành nghe mà muốn đánh người.

Sau khi sự nhiệt tình của Quách Dịch Thế nhạt đi, cơ thể cũng đã bắt đầu mỏi mệt, phân đoạn này rốt cuộc cũng kết thúc, phim chính thức được ra mắt.

Vương Trạch Văn ngồi ở giữa, Lâm Thành thì ngồi cạnh các diễn viên chính.

Ánh đèn tối xuống, nhạc phim vang lên. Người xem im lặng làm bầu không khí lắng đọng lại trong tức khắc. Ngay khi hai chữ "Dạ Vũ" với nét chữ phiêu bạt như kinh hồng xuất hiện trên màn hình, sự căng thẳng vừa bị ép xuống của Lâm Thành lại phồng lên.

Lâm Thành quay đầu theo phản xạ, nhìn Vương Trạch Văn cách một đám người. Anh đếm chỗ ngồi, muốn tìm bóng dáng của người kia.

Lưng ghế dựa khá cao che bớt đi động tác của anh, không ai để ý xem lúc này anh đang nhìn ai.

Không ngờ trong bóng tối, Vương Trạch Văn cũng đột nhiên quay lại. Đối phương cong người, vẫy tay với Lâm Thành.

Âm thanh thật lớn vang lên từ dàn loa, phim đã chính thức bắt đầu. Lâm Thành khẽ cười, ngồi thẳng lại, nghiêm túc xem phim.

Khi quay, Lâm Thành cũng không tập trung tới mức này, cũng không tạo ra được cảnh tượng khiến người chấn động tới nhường này. Có lẽ bởi anh là một diễn viên của phim nên tự dưng có hảo cảm với bộ phim điện ảnh này, anh cảm thấy cả bộ phim này chất lượng đều rất cao, thậm chí vào thời điểm kết thúc phim, anh còn có ảo giác Bắc Cố không phải là nhân vật do mình sắm vai nữa.

Cả bộ phim tiết tấu liền mạch, lưu loát, hình ảnh khắc sâu trong ấn tượng. Những cảnh khi nước mưa và đao kiếm va chạm vào nhau, giao hợp tạo ra âm thanh, Lâm Thành còn nghe được tiếng trầm trồ không thể kiềm chế của người xem xung quanh.

Sát khí bốn phía, ánh kiếm tiêu sái.

Phim của Vương Trạch Văn, con người, cảnh tượng, đều rất đẹp.

Khi hắn muốn dựng nên hình ảnh tàn khốc, thì chỉ một giọt mưa, cũng đã thấy u buồn. Khi hắn muốn cảnh nhiệt huyết, bao la hùng vĩ, thì chỉ cần một ngọn cỏ, đã thể hiện được sự phấn chấn tràn ngập sức sống.

Làm Lâm Thành ấn tượng khá sâu là một cảnh. Một giọt nước rơi xuống mắt Bắc Cố đang ngẩng đầu, Bắc Cố chớp mắt, làm nước mưa tranh nhau chảy ra. Đồng tử được nước rửa sạch sẽ, màu xám xịt trong mắt rất nhanh đã bị nước mưa mới dội tới mơ hồ.

Gợn nước lăn tăn, hình ảnh chuyển động chậm lại, cuối cùng biến thành một vũng nước bùn bị người giẫm qua.

Trong ánh mắt Lâm Thành lúc đó, rất thuần khiết. Không hiểu sao, anh rất thích cảnh này.

Nhưng phản ứng của người xem kịch liệt nhất, hình như là cảnh anh lĩnh cơm hộp kia. Lúc ấy họ khá kích động, âm thanh bàn tán rất nhỏ phải một lát sau mới dừng lại được.

Lâm Thành vuốt điện thoại, rất muốn lên mạng xem đánh giá của buổi ra mắt này, chỉ là trong tình cảnh này thì không được thích hợp cho lắm. Anh nhịn tới lúc phim chiếu hết, lại nhịn tới lúc đi ra khỏi rạp, cuối cùng khi anh cùng Vương Trạch Văn thoát ra khỏi đám người, cùng lên xe, cuối cùng anh mới bình tĩnh lại.

Vương Trạch Văn hỏi: "Em có mệt không?"

Lâm Thành lắc đầu.

"Chờ phim điện ảnh mới tuyên truyền, em sẽ phải làm quen với việc gánh vác trách nhiệm tuyên truyền, giống như Quách Dịch Thế hôm nay ấy. Dù sao em cũng là diễn viên chính mà." Vương Trạch Văn bảo, "Tới lúc đó sẽ rất mệt, anh sẽ chạy tuyên truyền cùng em."

Lâm Thành gật đầu. Anh cảm thấy mỗi khi Vương Trạch Văn an ủi người khác, đều vô cùng dịu dàng, khác hẳn bộ dáng hùng hổ dọa người của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!