Buổi sáng khi Lâm Thành ngủ dậy, anh phát hiện mình đang nằm trên giường.
Anh nhớ lại chuyện đêm qua một chút, lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Quay đầu lại nhìn, phát hiện Vương Trạch Văn đang nằm cạnh mình, hai người đều nằm rất quy củ. Nhưng Lâm Thành vẫn còn mặc áo khoác đêm qua, hôm qua anh thậm chí còn quên không rửa mặt.
Lâm Thành trầm mặc, không dám tưởng tượng tới bộ dáng của mình lúc này, anh lẳng lặng bò dậy, đi về phía WC.
Lâm Thành ở trong WC một thời gian rất lâu. Anh rửa mặt đánh răng trong đó, còn tiện ngây ra một lúc. Anh dùng nước vuốt vuốt tóc, muốn sửa lại kiểu tóc của mình một chút, bảo đảm hình tượng của mình.
Nhưng dù đã làm xong tất cả, anh vẫn ở lại trong WC, giơ tay vẽ vòng tròn lên gương, ngơ ngẩn làm mấy việc vô ích.
Không có nguyên nhân gì cả, anh chỉ là tự dưng không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với Vương Trạch Văn mà thôi.
Bởi vẫn còn sớm, anh cũng không để ý cho lắm, anh ở trong đó rất lâu. Chờ tới khi ra ngoài, trên giường đã trống trơn.
Lâm Thành đứng ngây ra tại chỗ, tuần tra một vòng trong phòng bệnh. Cửa sổ bị mở ra, không khí mới ùa vào. Đồ ăn khuya hôm qua mua quên ăn, đã bị người dọn đi.
Lặng lẽ không tiếng động rời khỏi, nếu không phải áo khoác của Vương Trạch Văn vẫn còn ở trong phòng, anh sẽ cho rằng đối phương đã đổi ý, trốn mất.
Ngay khi Lâm Thành đang nhíu mày, cửa phòng bệnh bị mở ra. Anh quay người lại, thấy Vương Trạch Văn xách theo hai cái túi đựng bữa sáng đi vào.
"Ăn sáng." Vương Trạch Văn cười với anh, "Em đói chưa?"
Lâm Thành nói: "Đạo diễn Vương..."
Vương Trạch Văn dịu dàng đáp lại: "Sao vậy em?"
Lâm Thành ngây ngẩn cả người.
Vương Trạch Văn thả chậm ngữ khí: "Em muốn nói gì?"
Lâm Thành hỏi: "Anh uống thuốc chưa?"
Vương Trạch Văn: "..." Em ấy mắng mình. Mới sáng sớm, em ấy đã mắng mình.
Nhưng hắn rõ ràng còn chưa bị điên mà.
Lâm Thành đang định đi lấy thuốc, lại nhớ ra hôm qua bác sĩ không kê cho họ đơn thuốc nào cả.
Lâm Thành nói: "Bác sĩ cũng chưa nói mấy giờ hôm nay sẽ tới kiểm tra."
"Vốn cũng không sao mà." Vương Trạch Văn không sợ mất mặt, thản nhiên nói, "Nếu không phải hôm qua em cứ khăng khăng phải đi, anh đã chẳng tới bệnh viện làm gì. Em không phát hiện hôm qua bác sĩ trốn nhanh ơi là nhanh đấy hả? Nếu anh bị gì nghiêm trọng, cậu ta đã tăng ca để sắp xếp phương án khám chữa bệnh cho anh rồi."
Lâm Thành: "..."
Vương Trạch Văn đặt đồ lên bàn, ra hiệu: "Ăn sáng đi. Ăn xong em lại đưa anh về đoàn phim được không? Tám giờ sáng nay anh phải quay."
Lâm Thành đáp: "Vâng."
Vương Trạch Văn cảm thấy giọng nói vừa ngoan lại mềm kia khiến mình vô cùng thoải mái. Mái tóc xõa tung mềm mại kia của đối phương cũng vô cùng đáng yêu. Nếu có thể ôm lại đây, xoa xoa vò vò thì tốt rồi.
Hắn nghĩ vậy, mà cũng làm như vậy thật. Chỉ là vừa thực sự ôm người vào lòng, mới đột nhiên nhớ ra mình còn chưa rửa mặt, thì lại vội buông người ra, chạy vào WC rửa mặt.
Thấy hắn đi rồi, Lâm Thành mới mở túi ra, bày hết đồ bên trong ra bàn.
Vương Trạch Văn mua hai cốc sữa đậu nành, hai túi bánh bao súp nhỏ, hai bát cháo trứng vịt bắc thảo thịt nạc. Lâm Thành mở hết nắp ra, lấy hộp đựng giấm, xếp mọi thứ lên bàn đối xứng, mỗi người một phần.
Bày xong nhìn một lúc, lại cảm thấy không vui lắm, thì lại xếp hết đồ lẫn lộn lại với nhau, lúc này anh mới hài lòng.
Đúng lúc Vương Trạch Văn cấp tốc đánh răng rửa mặt xong đi ra, hai người ngồi đối diện nhau, chuẩn bị dùng bữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!