Chương 34: Phối hợp

Lưu Phong thấy Vương Trạch Văn đùa giỡn người ngay giữa đám đông, suýt chút nữa đã kêu ra thành tiếng.

Đạo diễn Vương vĩnh viễn khó hiểu như vậy đấy.

Một bàn tay của Lưu Phong đã ấn lên vai Vương Trạch Văn, chuẩn bị khi nào hắn lên cơn sẽ véo mạnh một cái để hắn bình tĩnh lại. Ai ngờ, Vương Trạch Văn nghiêm trang nói tiếp một câu: "Cậu phải cười lấy lòng, hiểu không? Đứng trước mặt cậu là bậc bề trên, là mẹ của người trong lòng. Lần đầu tiên cậu thấy người ta, nên bày ra vẻ mặt thế nào? Nhưng cậu ý thức được tình cảnh hiện tại, lại thấy vô cùng xấu hổ."

Lưu Phong: "..." Được rồi. Ngài quay xe cũng nhanh thật đấy.

Lâm Thành nghe vậy thì trưng ra vẻ mặt khô cằn.

Vương Trạch Văn nói: "Chưa đủ xấu hổ."

Diễn xuất của Lâm Thành nói thật là cũng không tốt, mà bộ phim này đòi hỏi kĩ thuật cao hơn "Dạ Vũ" nhiều. Đã không còn filter đánh võ, anh phải dùng diễn xuất để chống đỡ. Nếu không mức độ nổi tiếng chỉ cần một giây đã đóng băng. Người xem chỉ nhớ rõ tác phẩm mới nhất của anh, khó mà nhớ được anh đã từng huy hoàng.

Lâm Thành vừa thấy Vương Trạch Văn không hài lòng, thì cũng lập tức thấy căng thẳng. Khi cùng đọc kịch bản trước đó, vì vấn đề của Trịnh Uấn khá lớn, Vương Trạch Văn cũng chưa chỉ dạy được kĩ càng cho anh, Lâm Thành còn tưởng mình đã qua được cửa rồi.

Anh đi lấy ghế đặt xuống, ngồi luôn lại bên cạnh Vương Trạch Văn, nghe hắn giảng giải.

Vương Trạch Văn khoái chí. Hắn chỉ vào kịch bản, chậm rãi giảng giải cho Lâm Thành, phân tích những biểu cảm và cử chỉ nhỏ anh không để ý tới.

Lâm Thành cuộn kịch bản lại, gật đầu như đang suy tư gì đó. Để nghe được rõ hơn một chút, nửa người trên của anh không tự giác dựa vào hắn, hoàn toàn không phát hiện ra khoảng cách giữa hai người quá gần.

Lâm Thành nghe Vương Trạch Văn giảng giải kịch bản xong, lại chạy tới chỗ Trịnh Uấn trao đổi một chút, muốn hướng dẫn cho cô ta thứ tự của cảnh diễn tiếp đó.

Trịnh Uấn dù sao cũng còn trẻ, không kiên nhẫn được như anh, ban đầu còn nghiêm túc nghe Lâm Thành giải thích, về sau thấy yêu cầu quá nhiều, căn bản không thực hiện nổi thì dứt khoát cười nói: "Tới lúc đó em cứ làm theo anh Thành là được rồi."

Lâm Thành nghe cô nói như vậy, cũng không miễn cưỡng, thu hồi kịch bản không quan tâm tới nữa.

Vương Trạch Văn thấy họ cũng đã chuẩn bị được kha khá thì tuyên bố bắt đầu quay chính thức.

Ống kính nhắm vào diễn viên sắm vai "người mẹ", Diệp Đình, bắt đầu từ cảnh vọt vào văn phòng.

Bà là nghệ sĩ đã lang bạt đóng vai phụ hoàng kim trong giới nhiều năm, độ mẫn cảm với ống kính vượt ngoài sức tưởng tượng của Lâm Thành, vừa bắt đầu bước vào phạm vi quay, khí thế trên người lập tức thay đổi, khuôn mặt từ một bác gái hiền từ, biến thành người phụ nữ đanh đá hùng hổ dọa người.

Rõ ràng chỉ mới nghiêm mặt lại thôi, vẻ mặt thay đổi rất ít, lại có thể bộc lộ được khí tràng nữ sĩ tinh anh ra.

Diệp Đình giơ ngón tay, bỏ qua Lâm Thành, chỉ vào người Trịnh Uấn đang đứng sau lưng anh.

"Con nói xem con đến trường đã làm những trò gì rồi? Còn đi mách lẻo, còn nói dối, con đúng là cái gì cũng làm được!" Diệp Đình mắng to, muốn dùng giọng nói lấn át đối phương, rồi lại nói với chủ nhiệm lớp, "Con lợi hại lắm, đi viết bản kiểm điểm ngay cho mẹ, viết bản kiểm điểm! Đứng dưới quốc kì ăn năn hối lỗi, ra sân thể dục chạy vài vòng!"

Sau khi vẻ mặt của bà thay đổi, lại không còn quá đáng sợ như trước. Vì lúc này bà phải đóng làm một học sinh cấp ba, vẻ mặt cố tình thể hiện hơi quá đà, lông mày nhíu chặt, mắt trợn to. Nói được một nửa, khóe miệng lại cong lên, biểu hiện ra rằng giờ phút này trong lòng thực ra đang rất hưng phấn.

Lâm Thành phát hiện, sự thanh tú đáng yêu của thiếu nữ này, hóa ra thực sự không liên quan gì tới vấn đề tuổi tác.

Giống như Vương Trạch Văn đã nói, một diễn viên giỏi, dù là dùng vẻ mặt khoa trương, trông cũng sẽ rất tự nhiên.

Lâm Thành đối diễn chính diện với bà, bị bà ảnh hưởng, rất nhanh đã nhập vai. Bị bà bức bách, giọng nói tự nhiên trở nên khẩn trương, toàn thân cứng đờ nói: "Cô ơi, cô bình tĩnh lại đi đã ạ."

Diệp Đình giơ tay làm động tác vuốt mái tóc dài, nhưng rõ ràng mái tóc lúc này là một kiểu tóc ngắn. Tay rơi vào giữa không trung, nhưng miệng thì vẫn cứ hùng hổ: "Ai là cô của cậu?!"

Lâm Thành chần chừ hỏi: "Bác... bác gái?"

Diệp Đình phụt nói: "Bác cái em gái cậu!"

Trịnh Uấn được Lâm Thành che sau lưng, vốn đã tới cảnh của cô ta, nhưng cô ta lại không biết nối tiếp hai người thế nào, không thể khớp được với tiết tấu của cả hai.

Vương Trạch Văn vẫn chưa nói cắt.

Lâm Thành bó tay, đành phải thuận theo, nắm lấy tay Diệp Đình, nói: "Cô ơi, cô nghe thầy giáo giải thích đi đã ạ, là do cháu sai, không phải do Nguyên Nguyên đâu ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!