Nửa ngày sau Lâm Thành cũng không phun ra được chữ nào trong lời thoại, Vương Trạch Văn cúi người, lại gần anh hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao cả." Lâm Thành căng thẳng, kéo giãn khoảng cách với hắn, nói, "Tôi vẫn chưa nắm chắc, để tôi suy nghĩ lại đã."
Vương Trạch Văn thò cánh tay dài tới, đặt lên tay vịn bên người anh, buộc anh phải nhìn vào mình. Nhưng lời ra khỏi miệng hắn lại trầm thấp, động viên: "Đừng gấp. Cậu nói cho tôi nghe thử cái nhìn của cậu về đoạn ngắn này. Chuyện hẳn nên xảy ra trong tình cảnh nào, nhân vật có tính cách gì, ngữ khí ra sao, tâm tình thế nào. Đừng quá để tâm tới việc rốt cuộc cậu ta có thật sự như vậy hay không, cậu cứ nhập bản thân vào thân phận này, rồi đọc lời thoại lên."
Trong đầu Lâm Thành đã hiện lên những cảnh tượng cùng loại.
Tuy không biết lời thoại của người kia, nhưng với ngữ cảnh trước sau thì cũng không khó đoán được đối phương đã đáp lại thế nào.
Lâm Thành nhấp môi, tầm mắt trôi nổi giữa không trung, không có tiêu cự, miêu tả hình ảnh mình đã thiết lập nên.
"Tôi rất thích cô gái này, nhưng cô ấy hoàn toàn không để bụng đến tôi. Lúc này, cô ấy hẳn đang gặp phải phiền phức gì đó, tôi chủ động muốn tới giúp cô ấy, chỉ là cô ấy cảm thấy tôi đang xen vào chuyện của người khác. Cô ấy không muốn tôi nhúng tay vào cuộc sống sinh hoạt của cô ấy, thế nên nói lời cay độc với tôi, hy vọng có thể đuổi được tôi đi. Tôi bị lời nói của cô ấy làm cho thương tâm, nhưng tính cách của tôi không cho phép tôi lùi bước, tôi thấy được sự mềm yếu dưới cái lốt hùng hổ dọa người kia của cô ấy, muốn dỡ phòng bị của cô ấy xuống. Tính cách của tôi khá hoạt bát năng động, thái độ khá mạnh mẽ, tính tình có chút quật cường, tuổi hẳn là không lớn."
Vương Trạch Văn khẽ cười, chưa nói đúng sai, chỉ bảo: "Vậy cậu thử một lần theo vậy xem."
Lâm Thành gật đầu, tâm tình đã bình tĩnh lại không ít. Anh cố gắng để bản thân đắm chìm vào, không thể vứt bỏ chức nghiệp tu dưỡng của diễn viên.
Anh bỏ tờ giấy xuống, đọc lời thoại mình đã học thuộc lòng ra.
Vương Trạch Văn mới nghe xong câu đầu tiên, đã cắt lời anh: "Ngữ khí quá gò ép. Theo thiết lập nhân vật của cậu, khi cậu nói ra cậu đầu tiên, đối phương đang tức giận, mà cậu thì chủ động tìm tới cô ấy. Chuyện thế này, bởi vì cậu thích cô ấy, ngữ khí của cậu khá yếu ớt, có chút đáng thương, lại có cảm giác mặt dày cố tình cợt nhả."
Lâm Thành hếch cằm lên, dùng ngữ khí không chút để ý nói: "Vì sao tôi lại cứ làm phiền cậu? Bởi vì tôi thích cậu đó!"
"Không đúng." Vương Trạch Văn hơi nhíu mày, nói, "Cậu đứng lên, thử lại lần nữa."
Lâm Thành đẩy ghế vào dưới gầm bàn, rồi tìm một chỗ trống bắt đầu biểu diễn.
Anh giơ tay ra, chặn người vô hình lại, dùng cảm giác của mình đọc hết một lượt lời thoại.
Chờ màn biểu diễn của anh kết thúc, Vương Trạch Văn sờ sờ hông mình theo thói quen, muốn móc thuốc lá ra. Sờ không được mới nhớ ra bây giờ mình đang quấn khăn tắm, suýt chút nữa đã làm khăn tụt xuống.
Hắn thu tay, đổi thành khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Lâm Thành như đang suy tư gì đó.
Lâm Thành trầm mặc đứng đó, chờ hắn bình luận.
Vương Trạch Văn thầm nghĩ nên dùng lời lẽ thế nào, sau đó hắn chống tay lên trán, hỏi: "Cậu có biết vì sao khi tôi thấy nhân vật này, lại nhớ tới cậu không?"
Lâm Thành đáp: "Không biết."
"Nói thật, tôi biết tính cách của nhân vật này với của cậu không tương xứng nhau." Vương Trạch Văn nói, "Cậu rất có ngộ tính. Cảnh tượng này gần như không khác biệt với giả thiết vừa nãy cậu phỏng đoán, chỉ có một chút chênh lệch. Cậu ta đúng là một học sinh cấp ba, phú nhị đại. Đây là thiên phú của cậu, cậu vẫn rất có trực giác, sự mẫn cảm khi đọc hiểu cốt truyện.
"Nếu quay thật, cậu diễn như vậy, tôi có thể cho cậu qua. Bởi bộ phim điện ảnh này không giống với "Dạ Vũ", nó là một bộ phim có cốt truyện nói về thanh xuân, tôi không có yêu cầu quá cao đối với diễn xuất. Ngược lại, tôi hy vọng tình cảm của diễn viên có thể rõ ràng hơn một chút, có thể làm người xem dễ dàng hiểu được cảm xúc của nhân vật. Đây là tính quyết định cho phong cách của kiểu phim này."
Vương Trạch Văn nói, lại ngừng lại một chút hỏi: "Yêu cầu của tôi đối với cậu cao, cậu hiểu được không?"
Lâm Thành gật đầu đáp: "Tôi hiểu."
"Tôi có thể nói cho cậu một chút, với tình cảm vừa rồi cậu thiết lập, cậu có thể cải tiến thế nào."
Vương Trạch Văn đứng lên, đi về phía đối diện Lâm Thành, nhìn thẳng, chăm chú vào đôi mắt anh.
"Với cảm xúc của cậu hẳn là trạng thái sẽ dần dần tăng lên. Khi thực sự đóng phim đối phương không phải là không khí, cô ấy sẽ tranh luận với cậu, mà cậu cũng chỉ là một người trẻ tuổi mà thôi, cậu cũng không thể nào không thấy giận, cho dù là cậu có thích cô ấy đi nữa. Thế nên khi cô ấy nói ra một vài lời làm tổn thương người khác, hai người sẽ bắt đầu cãi nhau.
Cảm xúc của cậu cũng sẽ không còn bình tĩnh được như vậy nữa, cậu tự phân tích xem, ngoài kích động ra sẽ còn có cả phẫn nộ."
Vương Trạch Văn ấn gáy anh xuống, mắt đối mắt giao lưu gần gũi.
"Nếu như tôi nói, tôi nói sự yêu thích của cậu không đáng tiền, tôi không hiếm lạ, tôi vứt đi như đôi giày rách, đặt trên người chỉ khiến tôi ghê tởm, tôi thậm chí hận không thể ném xuống giẫm chân lên. Lúc ấy, cậu lại nói với tôi chữ "thích" này, còn có thể vô tâm vô phế được sao? Sẽ không thể không biết sợ như vậy, mà sẽ cảm thấy sợ hãi. Đa số người thậm chí không dám nói lại lần thứ hai..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!