Chờ tới khi Lâm Thành hồi phục lại tinh thần, anh đã đứng trong WC phòng mình. Một đường trở về anh đều mơ màng, quên mất mình đã về phòng thế nào.
Trên đường lái xe về anh tích góp dũng khí để thích đối phương, chưa tới tối, đã biết đối phương có khả năng ghét người như mình.
Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?
Anh ngẩng đầu, nhìn bản thân trong gương.
Đuôi mắt hơi đỏ lên, trên mặt lại không còn chút máu, bộ dáng này, thực sự có thể gọi là thất thố.
Lâm Thành đi tới bên bồn rửa tay, muốn bản thân có thể nhanh chóng thoát khỏi trạng thái này. Mở vòi nước ra, hắt nước lạnh lên mặt.
Chất lỏng lạnh lẽo xông vào làn da anh, Lâm Thành bị đông lạnh tới hít một hơi. Tiếng nước chảy róc rách, thế giới bỗng trở nên mơ hồ.
Vương Trạch Văn là thẳng nam, có lẽ còn từng qua lại với con gái.
Lâm Thành đưa tay hứng dưới vòi nước rửa.
Chất lỏng lạnh thấu xương chảy qua ngón tay anh, làm cho ngón tay vốn đã đông cứng càng thêm sưng đỏ.
Có nghĩa là hắn có thể sống cuộc sống của người bình thường, có thể quang minh chính đại kể về tình yêu của mình. Hắn hoàn toàn không cần biết nỗi khổ không thể nói ra miệng này là như thế nào.
Lâm Thành thử gập ngón tay lại, bàn tay sắp mất đi cảm giác cuối cùng cũng phản hồi về chút đau đớn. Đau như bị kim đâm, đau tới tận sâu trong tim.
Anh đưa tay tắt nước.
Giữa hai người họ, không có cơ hội.
Để tránh cuối cùng trở nên chật vật, cứ vậy đi.
Anh nằm lên giường, mò mẫm tắt đèn trong phòng.
Hôm sau Vương Trạch Văn tỉnh lại trong cơn đau đầu dữ dội. Rèm không kéo, ánh sáng chiếu vào rất mạnh, mí mắt hắn cảm thấy khó chịu, giục giã hắn tỉnh dậy.
Khi hắn ngủ, sao có thể, lại không kéo rèm vào được chứ?!
Vương Trạch Văn đột nhiên ngồi dậy, phẫn nộ dụi mắt.
Chờ tới khi hắn mở được đôi mắt nhập nhèm, lại chợt phát hiện ngồi đối diện mình có một người, bị dọa nhảy dựng lên. Người kia như một con ma, ngồi bất động trên sofa, bày ra dáng vẻ suy tư.
Vương Trạch Văn mắng: "Lưu Phong cậu bị bệnh à? Cậu ngồi trong phòng tôi lúc tôi đang ngủ làm gì!"
Lưu Phong buông cánh tay đang chống dưới cằm xuống, đứng lên nói: "Đạo diễn Vương, anh dậy rồi."
Vương Trạch Văn ấn ấn cái đầu đau nhức của mình, đưa mắt nhìn xung quanh, hơi nhớ lại được vài chuyện, cuối cùng hắn dừng lại trên vẻ mặt ân cần của Lưu Phong, hỏi: "Tối qua cậu đưa tôi về?"
Lưu Phong để ý thấy chi tiết nhỏ này, ân cần nói: "Bệ hạ, đó là việc thần nên làm!"
Vương Trạch Văn hơi nhớ lại, cảm thấy không đúng: "Tại sao tôi lại nhớ rõ hôm qua có người đứng trước mặt tôi bảo mình tên là Lâm Thành?"
Lưu Phong nhào lên, vờ kinh hoảng bảo: "Bệ hạ —— thần cứu giá chậm trễ, không cố ý! Tối qua bạn gái em..."
Vương Trạch Văn ghét bỏ nói: "Tránh ra! Lấy cho tôi cốc nước."
Lưu Phong đưa nước cho hắn, lại gọi cho khách sạn bảo họ mang canh giải rượu lên.
Vẫn còn sớm nên Vương Trạch Văn không vội rời giường.
Hắn dựa vào đầu giường, lẳng lặng suy nghĩ tới chuyện đã xảy ra tối qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!