Đêm khuya, cả đội vẫn đang nháo nhào, mất ăn mất ngủ vì chiếc Bánh Bao Hải Phòng mất tích không để lại một dấu vết.
Tất cả mọi người đều không ai liên lạc được với cậu, cũng không thể suy đoán được ra rốt cuộc cậu đang ở chỗ nào.
Rõ ràng Văn Thanh đã gọi taxi đưa cậu về khách sạn trước, trong phần tin nhắn của Văn Thanh vẫn còn hình ảnh nhân viên khách sạn dìu cậu đi từ cổng ngoài vào trong do chính tài xế chụp lại. Thế nhưng bây giờ cậu lại biến mất, và tất cả những người về khách sạn sau đó đều không thấy bóng dáng cậu. Rốt cuộc Bánh Bao đã đi đâu? Đi từ lúc nào? Và bây giờ đang ở đâu?
Thực ra nếu có ai đó nghĩ theo hướng táo bạo một chút, đến chỗ này tìm thì có thể đã tìm ra được Bánh Bao từ sớm rồi.
Chỗ này là chỗ nào ư?
Còn là chỗ nào được nữa?
Chính là nhà Bé Đậu Hà Nội
- Văn Xuân.
2
Cách đây mấy tiếng, Bánh Bao đã đến đây.
Nói cho chính xác là sau khi về khách sạn được một lúc, Bánh Bao lại rời phòng, gọi taxi đi đến nhà Bé Đậu.
Trong lặng lẽ, không một lời báo trước, cứ như vậy mà đến thôi.
Văn Xuân đang tắm thì nghe tiếng chuông cửa, trong lòng không khỏi thắc mắc, rốt cuộc là ai lại đến tìm em giờ này, nhưng vẫn vội vội vàng vàng mặc quần áo chạy ra mở cửa.
Ra đến nơi, em còn chưa kịp nhìn kỹ thì một cục Bánh Bao to bự cao hơn em rất nhiều đã lao tới ôm chầm lấy, cứ như đổ sập xuống người em vậy, làm em ngơ ngác đến mấy giây. Khi em phản ứng lại, nhận ra người này là ai rồi, thì thêm một lần nữa em rơi vào trạng thái đơ người... đầu óc trở nên trống rỗng.
Sao... sao lại là cậu?
1
Văn Xuân không hề có chuẩn bị trước cho trường hợp này. Bởi vì em biết giờ này chắc chắn cả đội vẫn đang liên hoan cùng Phí Minh Long ở quán, em thì đã báo bận không tới rồi, không thể có ai tự nhiên đến đây tìm em được... nhất là cậu, Văn Toản.
Em không đi là vì muốn tránh mặt cậu mà...
Văn Xuân đỡ Văn Toản như một bản năng, nhưng ý thức thì vẫn chưa hề tiếp nhận được sự việc quá đỗi đột ngột này, cho nên em không nói gì, chỉ im lặng.
Văn Toản lại là người lên tiếng trước. Có điều, cậu cũng chẳng nói được gì hơn ngoài liên tục gọi: "Xuân ơi... hic... Xuân... Xuân ơi..."
Cậu cứ gọi, gọi rất nhiều, dù vì hơi men mà giọng nói có chút ề à không rõ ràng, nhưng Văn Xuân có thể chắc chắn cậu đang gọi tên em. Chỉ là... em không biết mình nên đáp lời hay không...
Văn Toản chờ một hồi lâu không thấy em nói, dường như có chút hoang mang. Cậu đẩy em ra, hai tay đặt lên ôm trọn hai bên má em, đưa mặt tới gần, đôi mắt hơi nheo lại quan sát: "Có phải Xuân không vậy? Sao không trả lời tao?"
Văn Xuân chớp chớp mắt nhìn cậu, cả người vẫn cứ đờ ra như tượng gỗ, không chút nhúc nhích.
Văn Toản cũng nhờ đó mới có thể nhìn kỹ được em. Sau khi xác nhận đúng là người mình đang gọi tên, cậu liền cười, một nụ cười có đôi ba phần ngây ngô ngốc nghếch. Rồi cậu lại ôm chầm lấy em, nói với giọng hài lòng: "Đúng Xuân rồi! Không đến nhầm chỗ rồi! Hì!"
"T... Toản..." Văn Xuân thấy cậu như thế, lý trí chợt trở nên mờ mịt không rõ, cổ họng nghẹn ứ. Em cố gắng lắm mới nói được một chữ, gọi tên cậu thôi, vậy mà cũng đã khó khăn vô cùng, vì lồng ngực chợt đau thắt như có ai bóp nghẹt trái tim em vậy.
Cậu đến tìm em, cười với em, ôm em, gọi em... thật giống như... giống như đêm hôm ấy...
Và rất nhiều những lần trước đó, cứ mỗi khi say, cậu đều như vậy.
Lúc này, em cũng đã ngửi thấy mùi rượu rất nồng tỏa ra từ người cậu.
Những mảng ký ức chỉ mới đây và vẫn còn vô cùng rõ nét lướt qua thật nhanh trong đầu, làm trái tim đang đập rộn ràng phải nhói đau.
Chỉ có lúc say, người ta mới là của em...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!