Chương 4: Thôi Mà

Lúc này bên phòng 2005, Tiến Dũng và Đình Trọng đang hoảng loạn cuống cuồng nhắn tin xin sự trợ giúp để thoát khỏi cơn giận của ông hoàng bạo lực Văn Thanh. Bỗng nhiên, cửa bị đẩy nghe rầm một tiếng, Đình Trọng giật mình rơi cả điện thoại xuống sàn, vội quay ra nép vào lòng Tiến Dũng như một phản xạ tự nhiên.

"Hu hu bồ Dũng ơi cứu em!!!" 

"Ôi nào Ỉn ngoan! Ngoan nha! Có anh đây! Không sao đâu." 

Tiến Dũng ôm chặt em người yêu đang run rẩy, vỗ về trấn an cậu, nhưng thực ra trong lòng anh lúc này cũng đang rất sợ.

Có thể không sợ được sao? Nhìn đi kìa!

Vì cửa phòng cả hai đều quên không khóa, Văn Thanh chỉ đạp một cái cánh cửa đã bật ra, đập vào tường vang dội. Sau đó, lúc đóng cửa, Văn Thanh cũng mạnh tay không kém. Âm thanh khóa cửa sập lại nghe một tiếng "cạch" rợn tóc gáy. 

5

Đoạn, cậu bước vào trong, vẻ mặt hầm hầm đáng sợ như giang hồ đi đòi nợ thuê, ánh mắt tóe lửa, tư thế hùng hùng hổ hổ, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

6

"Thằng Trọng bước ra đây!!!"

Giọng Văn Thanh rền vang như sấm, khiến Đình Trọng sợ hãi đến muốn bật khóc, bám chặt vào anh người yêu không dám buông. 

Tiến Dũng phải dỗ mãi mới gỡ được cậu ra, để cậu đứng phía sau mình, còn anh chắn trước mặt bảo vệ cho cậu: "Thanh... Thanh ơi... có gì từ từ nói."

Vốn dĩ anh không phải người nhút nhát, ngược lại cũng rất cứng rắn rất mạnh mẽ, nhưng không hiểu sao đối diện với Văn Thanh như một ngọn núi lửa đang tuôn trào cháy rực lúc này, có làm thế nào anh cũng không dậy nổi nửa phần dũng khí. Anh còn có thể đứng đây nói chuyện với cậu hoàn toàn là dựa vào tình yêu và bản năng bảo vệ dành cho bạn nhỏ sau lưng mà thôi. 

1

Tuy nhiên, hành động của Tiến Dũng lại như một thùng xăng tưới thẳng vào đám cháy này. Bởi vì Văn Thanh vừa bị anh người yêu ngó lơ, giờ nhìn hai người tình cả chở che nhau như thế, cảm giác khó chịu vì ghen tuông trong lòng lại càng bốc lên ngùn ngụt. 

Cậu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Anh Dũng, giờ một là anh giao con Ỉn nhà anh cho em, em đảm bảo trả nó về toàn thây, hai là cả hai người cùng lên thớt một thể nhé!"

Giọng điệu ban đầu còn bình thường, càng về cuối càng đầy mùi thuốc súng, chữ cuối còn nhấn mạnh như quát làm Đình Trọng sợ đến run người, tay nắm chặt lưng áo Tiến Dũng, nhỏ giọng thút thít: "Bồ Dũng ơi... hu hu..."

Tiến Dũng một tay đưa ra sau ôm cậu, một tay giơ ra trước mặt, cố gắng khuyên can Văn Thanh: "Thanh ơi anh bảo, Trọng nhà anh có lỗi thật, nhưng mà cũng là lỗi gián tiếp thôi, với lại Trọng biết lỗi rồi mà. Em bình tĩnh, anh sẽ bảo ban Trọng, em đừng đánh Trọng tội nghiệp."

Văn Thanh tất nhiên không nghe, giơ chân đá vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh nghe rầm một tiếng, cả chiếc bàn trượt đi, va thẳng vào tường. Cốc trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan. 

Một loạt tiếng động chói tai đánh thẳng vào thần kinh của Tiến Dũng và Đình Trọng, khiến hai người như thấy tử thần hiện ra trước mắt...

"Em bảo anh giao thằng Trọng ra đây!!!"

Văn Thanh gằn giọng nhắc lại yêu cầu, biểu cảm rõ ràng là bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.

Ai ai cũng biết cậu là người dễ nóng giận, nhất là gặp chuyện gì đụng tới Công Chúa nhà cậu. Mà một khi đã giận, Văn Thanh sẽ không thể kiềm chế được. Và đến lúc cậu bùng nổ rồi thì đừng hòng có ai khuyên can gì được, bất kỳ một lời nói nào dù là thiện chí đến đâu vào tai cậu trong thời điểm cáu gắt cũng thành khiêu khích mà thôi. 

Người duy nhất có thể hạ hỏa được cho cậu vào những lúc như thế này chỉ có Công Phượng, nhưng giờ anh vẫn chưa thấy đâu...

Tiến Dũng nhìn cậu, âm thầm nuốt nước bọt. Trong một giây phút, anh thực sự đã có suy nghĩ giá mà có thể đi xuyên tường... anh sẽ lao đầu từ đây sang thẳng phòng 2009 nơi hội cãi cùn đang họp tổ để cầu cứu Công Phượng... Bởi vì lúc này việc lao ra cửa là hoàn toàn bất khả thi rồi. 

"Thanh ơi..." Tiến Dũng vẫn cố gắng thuyết phục, nhưng chân bất giác đã bắt đầu bước lùi về sau: "Em thương tình nhà anh vừa qua bão tố đi được không? Với cả... Em cũng đâu có giận Trọng quá nữa đâu, chẳng qua hôm nay Toản với Phượng làm em ghen nên mới... mà sao em lại giận cá chém thớt với Trọng nhà anh."

5

"Bồ Dũng!!!"

Nghe anh nói tới đây, đến cả Đình Trọng đang nép sau lưng anh cũng không kìm được mà nhảy dựng lên, muốn cốc đầu anh một cái. Ăn nói kiểu gì vậy hả? Đang xin tha hay đang thêm dầu vào lửa?

Vậy mà Tiến Dũng vẫn còn chưa hiểu ra câu nói của mình có vấn đề gì: "Hả? Sao em?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!