Lúc này, trong bệnh viện, phòng 302.
Văn Thanh với bộ đồ bệnh nhân, một bàn tay quấn băng trắng, đang ngồi bên cạnh chiếc giường bệnh trong phòng. Vốn dĩ đây không phải là phòng bệnh của cậu, nhưng cậu lại dứt khoát một mực đòi ngồi ở đây, ai cũng không ngăn cản được. Bởi vì người trên giường bệnh lúc này, là Công Phượng.
Anh nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, nhịp thở đều đều nhưng lại yếu ớt mong manh. Tay phải anh cũng quấn băng giống như Văn Thanh, và từ nãy đến giờ cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vết thương đó của anh, đôi mày nhíu lại, vẻ mặt tối sầm, có thể thấy rõ rằng cậu đang cố gắng nhẫn nhịn những cảm xúc cuộn lên như sóng trong nội tâm hiện tại.
Giống như những gì Tuấn Anh đã nói, nếu có bất kỳ ai nói gì với Văn Thanh lúc này, cậu chắc chắn sẽ nổi điên, không thể ngăn cản được.
Anh là tâm can của cậu, cậu thương yêu che chở còn không kịp, vậy mà giờ lại thành ra thế này, thử hỏi cậu không tức giận được hay sao?
Nói không ngoa, nếu bây giờ Elvis ở trước mặt cậu, cậu không xé hắn ta ra làm trăm mảnh thì tuyệt đối không bỏ qua.
Tên khốn kiếp đó!
Văn Thanh một tay nắm chặt ga giường đến nổi cả gân xanh, tay kia thì lại rất mực dịu dàng mà đưa lên vén sợi tóc lòa xòa trên trán Công Phượng.
Công chúa của cậu...
9
Lạch cạch.
Văn Thanh vốn đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình thì bỗng có người mở cửa phòng bước vào. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, là Shanny, em gái của Elvis. Văn Thanh không khỏi cau mày, hỏi: "Cô vào đây làm gì?"
Giọng cậu lạnh băng, thấp đến đáng sợ, cộng thêm ánh mắt không có lấy một chút hơi ấm, khiến Shanny vừa bước được một bước qua cửa đã giật mình đứng sững lại, không dám đi tiếp. Cô bối rối cúi đầu, tránh đường nhìn của cậu, hai tay nắm chặt vạt váy, lắp bắp trả lời: "Dạ... dạ tôi... tôi đến... tôi... đến thăm hai... hai ng... người..."
"Không cần!" Văn Thanh sẵng giọng đáp lại hai chữ, ngắn ngủn nhưng đầy giận dữ, khiến Shanny cũng run bắn cả lên, theo bản năng giật lùi một bước, dù rằng hiện tại cô cũng đang đứng khá xa giường bệnh rồi.
"Tôi... tôi xin lỗi." Shanny lí nhí nói: "Tôi chỉ là... muốn đến thăm các anh... và thay anh tôi... xin lỗi các anh một tiếng."
"Tôi đã bảo là không cần!!!" Văn Thanh to tiếng quát. Lần này thì không chỉ Shanny sợ hãi, Công Phượng trên giường có vẻ cũng bị tiếng quát ảnh hưởng rồi. Anh hơi giật mình, đôi mày cau lại, theo phản xạ quay nghiêng người sang tìm kiếm một chỗ dựa. Văn Thanh nhận ra, vội vã nắm lấy tay anh, một tay thì đặt lên lưng anh nhẹ vỗ vỗ trấn an: "Không sao không sao, em xin lỗi, không phải em quát anh đâu.
Công chúa ngủ tiếp đi, ngủ tiếp đi nhé."
Dường như tìm thấy hơi ấm cùng giọng nói quen thuộc khiến anh an tâm hơn, đôi mày từ từ giãn ra, nhưng tay thì vẫn nắm chặt tay cậu.
Shanny thấy cảnh này, chỉ có thể mím môi cúi đầu, hai má đỏ bừng lên vì ngượng mà không dám nói gì.
Sau khi trấn an anh xong, thái độ Văn Thanh cũng đã hòa hoãn hơn đôi chút. Cậu quay ra nói với Shanny: "Cô đi về đi, chuyện của anh cô không liên quan đến cô, không cần xin lỗi. Nhưng tôi nóng tính, hay giận cá chém thớt, cô còn đứng đây thêm lúc nữa thì chỉ ăn chửi oan thôi." Văn Thanh thẳng thắn đuổi người, cậu không muốn ai làm phiền cậu và anh lúc này.
Shanny cũng biết ý, không ở lại thêm nữa, chỉ nói: "Vâng, vậy mong hai anh sớm khỏe lại. Tôi... về đây ạ." rồi nhanh chóng rời đi.
2
Nhìn theo bóng lưng cô, Văn Thanh hừ lạnh một tiếng. Thật đúng là bực mình! Dẫu rằng cậu biết Shanny không có lỗi, hơn nữa theo như lời Đức Lương kể thì ngược lại chính cô đã giúp bọn họ ngăn cản Elvis, cậu nổi nóng với cô là không đúng. Nhưng có trách thì trách sao trời sinh hai anh em bọn họ có gương mặt quá giống nhau, làm cậu chỉ cần nhìn đến cô là lại nhớ tới tên điên kia, không cáu không được!
Đoạn, Văn Thanh dứt khoát đứng dậy chặn cửa, không muốn có người thứ hai nào vào phòng bệnh lúc này nữa. Cậu lo mình lại không kìm chế được mà to tiếng, làm công chúa của mình sợ.
Thế nhưng, có vẻ cậu giật tay ra hơi đột ngột, Công Phượng mất đi chỗ dựa, dù rằng đang trong mơ cũng trở nên hoảng loạn chỉ sau thoáng chốc. Đôi mắt vẫn nhắm, nhưng hai tay lại với với tìm kiếm, miệng không ngừng gọi: "Thanh... Thanh ơi! Thanh!"
Văn Thanh nghe tiếng anh, vội vã quay lại giường, liên tục dỗ dành: "Em đây! Công chúa ơi em đây! Thanh của anh đây."
Nhưng dù cậu nói gì, Công Phượng vẫn cứ như không nghe thấy, tiếp tục ú ớ gọi tên cậu, thậm chí nước mắt cũng bắt đầu rơi. Văn Thanh nhìn anh, lòng đau như có hàng ngàn mũi kim đâm sâu vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cậu vậy. Đều tại tên khốn kiếp kia, cậu thề nếu có cơ hội gặp lại, cậu nhất định sẽ đập hắn một trận thừa sống thiếu chết.
Có điều chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải chuyện này, mà là Công Phượng. Cậu nghiến răng, cố ghìm ngọn lửa giận trong lòng mình xuống, trèo lên giường mà vòng tay ôm anh vào lòng, dịu dàng hết mực.
"Công chúa đừng sợ, đừng sợ mà, có em đây rồi, không ai cướp em khỏi anh được nữa đâu. Công chúa ngoan đừng khóc, em ở ngay đây mà."
Mất một lúc lâu cậu kiên nhẫn vỗ về, Công Phượng mới bình tĩnh lại được. Anh ôm chặt cậu, đầu vùi vào ngực cậu, yên lặng mà ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!