Chương 23: Kịp Rồi

Lúc này, bên trong căn nhà hai tầng, lửa đang bùng lên dữ dội, khói mù mờ mịt. Đồ đạc trong nhà đa phần đều là gỗ, vải, lại treo rất nhiều mành, rèm, nên lửa lan rất nhanh, thoáng chốc đã bao trùm cả tầng một ngôi nhà. 

Có lẽ vì trận hỏa hoạn bắt nguồn từ tầng một, nên tầng hai hiện tại vẫn có thể xem là tạm an toàn. Tuy nhiên, khói cũng đã bốc lên dày đặc, nếu không nhanh chóng thoát ra, không chết vì lửa cháy cũng sẽ chết vì ngạt khói.

Văn Thanh và Duy Mạnh đều biết điều này, cho nên cả hai vẫn đang cố gắng hết sức để vùng vẫy giật dây trói, vừa giãy giụa vừa âm thầm chửi tên Elvis khốn nạn kia.

Mẹ kiếp! 

Khi nãy hắn đang nói chuyện qua điện thoại với Đức Lương thì ngửi thấy mùi khét, rồi thấy khói bay vào phòng qua khe cửa. Lao ra ngoài xem, tầng một đã chìm trong biển lửa, thậm chí tay vịn cầu thang cũng đã bốc cháy được một nửa rồi. Và như một lẽ dĩ nhiên về cách hành xử của những tên khốn, Elvis đã tìm đường chạy thoát thân trước, bỏ mặc Văn Thanh và Duy Mạnh còn đang bị trói trong phòng.

Nên bây giờ hai người mới phải vật vã thế này đây.

"Đcm nó nữa!" Văn Thanh không kìm được mà bật ra tiếng chửi: "Dây đéo gì mà chắc thế? Giật mãi đéo đứt!"

Duy Mạnh ở bên cạnh cũng không khá khẩm hơn là bao, mặt đỏ tía tai cố dồn sức giật mà sợi dây vẫn chẳng lỏng ra hơn chút nào, khiến anh bực bội vô cùng: "Mẹ bố tiên sư! Thằng chó kia nó chạy rồi chắc?"

1

"Chứ còn gì nữa!" Văn Thanh gắt gỏng đáp lại: "Nó không chạy để ở đây thành chó thui à? Mẹ nó đéo cởi trói cho mình luôn! Thứ súc vật ác ôn!"

Duy Mạnh nghe Văn Thanh chửi, bỗng nhiên lại bật cười: "Nó muốn giết tao với mày chả kịp lại còn đòi cởi trói. Hít khói vào ngáo à?"

Văn Thanh hừ mũi: "Ngáo thật không biết chừng. Khụ... mẹ nó khói càng lúc càng dày, hít thêm một hồi đéo thở được nữa luôn chứ không phải ngáo đâu. Khụ khụ..."

Vừa nói dứt câu đã ho khan mấy tiếng liền. 

Duy Mạnh không khỏi sa sầm nét mặt. Văn Thanh nói đúng. Dựa vào tình hình hiện tại thì thế lửa chưa lan đến tầng hai, nhưng khói nhiều thế này, nếu hai người còn không thoát ra được, khả năng chết ngạt là rất cao. Có điều bây giờ tay chân thậm chí cả người đều bị dây thừng trói chặt vào ghế, lại bị đạp ngã ngửa ra sàn như vậy rồi, biết làm sao để ra ngoài đây?

"Mẹ nó!" Văn Thanh vẫn tiếp tục chửi: "Đéo giật được. Mà nãy thằng chó kia bảo anh Lương ở dưới đúng không? Liệu anh ấy có lên cứu mình được không?"

"Không biết." Duy Mạnh cau mày: "Cháy kiểu này xông vào cũng khó."

"Đm bực thật đấy!" Văn Thanh vừa tức giận vừa bất lực: "Giờ không ai vào cứu chắc tao với mày bị thui thật không đùa đâu. Công Chúa ở nhà mà biết sẽ sợ lắm... Làm sao bây giờ!!!"

5

Duy Mạnh nhìn bạn rồi cụp mắt xuống, khẽ lắc đầu, anh cũng không biết mình phải làm thế nào.

Nhiệt độ trong phòng thì càng lúc càng tăng cao, mặt sàn cũng đã bắt đầu nóng lên rồi. Mùi cháy khét theo làn khói cay nồng mỗi lúc một thêm sặc sụa. Cứ mỗi giây mỗi phút trôi qua, cái chết lại cận kề thêm một chút, và niềm hi vọng trong Duy Mạnh lại vơi đi một phần.

Hình ảnh Hồng Duy chợt hiện lên trong tâm trí, làm trái tim anh đau nhói. Duy ơi... nếu... chỉ là nếu thôi, hôm nay tao không trở về bên mày được, mong mày vẫn sẽ sống hạnh phúc, không bao giờ gặp phải một kẻ điên rồ nào như tên Elvis này nữa. 

Anh nhắm mắt, một giọt nước trong suốt khẽ lăn ra. 

Thực sự không có ai cứu anh và Văn Thanh nữa sao?

Rầm!

Duy Mạnh còn chưa dứt suy nghĩ, cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh ra, ngay sau đó là một bóng người xuất hiện.

Hai người gần như cùng lúc ngẩng đầu, hướng mắt nhìn ra phía ấy. Ai đến vậy? Là người cứu họ phải không?

Phòng đóng kín lại không mở đèn, dù giữa ban ngày vẫn có phần hơi tối, cộng thêm khói quá dày, Văn Thanh và Duy Mạnh nhất thời đều chưa thể nhận ra người kia là ai. 

Nhưng chỉ mấy giây sau đó, người đó đã cất tiếng gọi, cho bọn họ ngay một đáp án rõ ràng: "Thanh ơi! Khụ khụ... Mạnh ơi!"

Giọng nói rất quen thuộc, đến nỗi Văn Thanh vừa nghe đã chết điếng người.

4

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!