Chương 29: Tính Sổ

Trong sảnh khách sạn, Đình Trọng và Quang Hải đang đứng ngó ra ngoài thì bỗng một bóng người từ đâu chạy vụt qua hai cậu như một cơn gió. Ngỡ ngàng ngơ ngác mất mấy giây đầu, sau đó thì Đình Trọng đã nhanh chóng nhận ra bóng người ấy là Thành Chung. Cậu chạy rất nhanh, thẳng hướng ra phía bên góc phải cổng khách sạn, nơi Văn Đại cùng một người phụ nữ lạ mặt đang đứng đối diện nhau, và vừa hôn nhau...

Có điều là người phụ nữ kia chủ động nhào tới, Văn Đại thoáng giật mình đơ ra một chút, tuy nhiên khi phản ứng lại thì đã thẳng tay đẩy cô ta ra, quát: "Cô làm cái quái gì thế hả?" 

Người phụ nữ lảo đảo suýt ngã, nhưng trên mặt lại vẫn nở một nụ cười nhếch mép đầy cao ngạo, ánh mắt không nhìn Văn Đại mà lại nhìn ra sau lưng anh. Cô ta đã thấy Thành Chung rồi...

Chưa đầy vài giây, Thành Chung chạy đến nơi: "Anh Đại, anh làm gì ở đây?"

Văn Đại nghe tiếng cậu, lập tức trở nên luống cuống: "Chung... Em... Sao em lại chạy ra đây?"

Ngay sau đó, nhận ra Thành Chung không đem theo ô, Văn Đại liền nhanh chóng dùng ô của mình che cho cậu: "Chung, nghe anh nói, chuyện không như em nghĩ đâu. Anh với cô ta không có gì. Em vào trong trước đi, anh giải quyết xong sẽ vào tìm em."

Anh vội vã giải thích, rất sợ Thành Chung sẽ hiểu nhầm mình. Chuyện hôm qua còn chưa xong, nếu thêm vụ hôn người khác này vào nữa, tình cảm của cả hai thực sự sẽ có nguy cơ không cứu vãn nổi.

Nhưng trái với sự lo lắng của anh, Thành Chung lại tỏ ra rất bình tĩnh. Cậu nhìn anh, bực bội thở ra một hơi, kéo anh đứng sát vào mình, nói: "Ô bé lắm hay sao mà che cho em rồi anh đứng ngoài? Ướt hết rồi kia kìa, dịch vào đây!"

Văn Đại bất ngờ bị kéo, ngẩn người ra chẳng biết phản ứng thế nào, chỉ mở to mắt nhìn Thành Chung. Cậu... không giận sao?

Người phụ nữ đứng đối diện cũng có vẻ khá ngạc nhiên, cười khẩy một tiếng, hỏi: "Ghê, thấy người yêu mình hôn người con gái khác mà không ghen à?"

Thành Chung quay ra nhìn thẳng vào cô ta, giọng điệu vô cùng thản nhiên: "Ghen cái gì? Có mắt để nhìn có não để nghĩ thì đều thấy là cô cưỡng hôn anh Đại mà. Tôi còn ghen gì nữa?"

Người phụ nữ nhướng mày, gật gật đầu tỏ ý như khen ngợi: "Tốt! Tốt đấy! Thế anh có biết tôi là ai không?"

Thành Chung chẳng cần suy nghĩ, trả lời ngay: "Lê Thanh Hương, 24 tuổi, tốt nghiệp Đại học Nam California, hiện sống và làm việc tại Hà Nội, người yêu CŨ của người yêu tôi, đúng chưa?"

Sắc mặt Thanh Hương thoáng chốc đã thay đổi: "Sao cậu biết?"

Không chỉ cô ta, Văn Đại cũng vô cùng kinh ngạc: "Sao em lại biết?"

Thành Chung nhún vai: "Anh không nói, em không biết đường đi hỏi Diệp à? Em gái em ngoan lắm, chuyện gì cũng nghe em, không như anh!"

Nghe cậu trách cứ, Văn Đại liền cúi đầu đầy áy náy: "Anh xin lỗi."

"Em thật không hiểu anh luôn đấy." Thành Chung chống tay ngang hông, bực dọc nói: "Có mỗi một cô người yêu cũ với mấy cái tin nhắn tầm phào đe dọa thôi mà anh giấu em làm cái gì?"

"Thì anh cũng chưa biết rõ mà." Văn Đại gãi gãi đầu: "Ban đầu anh tưởng là Diệp gửi, nên hôm qua mới đi hỏi cô ấy. Nhưng Diệp nói không phải. Nói chuyện một hồi thì Diệp bảo thấy anh quen quen, giống hình người yêu của bạn cô ấy, sau đấy anh mới biết Diệp có quen Thanh Hương. Thành ra anh nghi ngờ là Thanh Hương phá anh... Anh chưa điều tra được gì rõ ràng nên chưa dám nói với em."

Thành Chung nhìn dáng vẻ này của người yêu, vừa thương vừa giận, giơ chân đá một cái vào chân anh: "Chưa điều tra thì cũng phải nói, em không điều tra cùng anh được à? Bảo anh đần đúng là không sai. Còn suốt ngày nói em ngu nữa. Ai mới ngu cơ?"

"Anh xin lỗi mà..." Văn Đại cười cười, kéo tay áo cậu lắc lắc.

Thanh Hương đứng đối diện sớm đã tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, nói: "Hai người thôi đi! Đừng có làm trò nữa! Đúng là ghê tởm! Hai thằng đàn ông yêu nhau mà còn không biết xấu hổ khoe khoang ra à? Có tin tôi thuê báo viết một bài thôi là sự nghiệp cả hai người đi luôn không? Mà còn bố mẹ gia đình hai bên nữa nhỉ, theo như tôi biết thì hai người vẫn chưa come out mà đúng không? Thành Chung, tôi nói anh nghe, bố mẹ anh Đại quý tôi lắm!

Nếu tranh giành anh không có cửa đâu!"

Thành Chung mở miệng định đáp lại, nhưng chưa kịp nói gì thì Văn Đại đã lên tiếng trước: "Bố mẹ tôi quý cô bao giờ?"

"Anh..."

"Ngày còn yêu nhau thì bố mẹ tôi quý cô là đương nhiên thôi, nhưng đến lúc chia tay rồi mà cô cứ năm lần bảy lượt làm phiền tôi, làm phiền bố mẹ tôi thì làm sao ông bà quý cô được?"

"Anh... Cứ cho là bố mẹ anh không thích em, thì cũng sẽ không chấp nhận một thằng con trai như anh ta đâu!"

"Cô có phải bố mẹ tôi đâu mà dám chắc chắn thế? Bố mẹ tôi lớn tuổi rồi nhưng tư tưởng tiến bộ gấp 100 lần cái người được du học bên Mỹ về như cô đấy. Nể tình cô là phụ nữ, tôi không đánh cô, cô mau cút đi cho tôi!"

"Anh không thể đối xử với em như vậy được! Đại, anh yêu anh ta sẽ không có tương lai đâu! Mà cho dù bố mẹ anh chấp nhận, bố mẹ anh ta cũng sẽ không! Diệp nói với em rồi, em thừa biết bố mẹ anh ta coi Diệp như con dâu từ lâu rồi! Anh đấu không lại con bé đâu! Còn anh nữa, Thành Chung, Diệp thích anh như vậy sao anh không yêu con bé? Anh cướp anh Đại của tôi làm gì?

Hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!