Chương 16: Hết Cháy Rồi

Công Phượng thấy cậu đến, quay đầu sang nhìn cậu một cái rồi lại quay đi ngay: "Ra rồi đấy à? Giải thích rõ với mọi người chưa?"

Câu nói của anh lại càng khiến nỗi hổ thẹn day dứt trong lòng Văn Thanh dâng cao. Cậu cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Em giải thích rồi. Con bé thực sự không phải con em." 

Công Phượng không có phản ứng gì, chỉ đáp lại một câu như có như không: "Ừ."

Anh không hỏi, nhưng Văn Thanh vẫn rất thành thật mà kể hết lại sự việc cho anh nghe một lần nữa, khẳng định chắc chắn rằng mình không làm chuyện gì có lỗi với anh.

Cậu nói cả một tràng dài, đồng thời còn lén quan sát biểu cảm trên gương mặt Công Phượng. Đáng tiếc, anh chẳng phản ứng gì, thậm chí cũng chẳng dời tầm nhìn, vẫn cứ hướng mắt vào một khoảng vô định nào đó.

Khi Văn Thanh kết thúc câu chuyện, anh cũng chỉ khẽ gật đầu: "Ừ."

Sau đó, lại là im lặng.

Thực ra, điều anh muốn nghe nhất không phải là lời giải trình của cậu. Vì anh vốn tin cậu mà. Mọi người đã để cậu chạy ra đây tìm anh, cho thấy rõ rằng trong chuyện này cậu không có lỗi, anh chỉ cần biết như vậy thôi, không cần nghe tường tận. Cái anh cần bây giờ, là câu trả lời cho câu hỏi: Rốt cuộc đối với cậu, anh là hạng người như thế nào?

Tại sao chỉ thấy anh cùng Tiến Linh ngủ trên cùng một giường, cậu liền có thể nghĩ đến phương diện kia? Cậu còn nói anh gì mà cần an ủi, gì mà cần lấp chỗ trống, muốn đá cậu đi. Anh trong mắt cậu tùy tiện đáng khinh như vậy sao? 

Anh tin cậu mà, tại sao cậu lại không tin anh...

Hai người đã bên nhau ba năm rồi mà...

Văn Thanh thấy anh không nói gì, trong lòng cũng hiểu được ít nhiều suy nghĩ của anh. Bởi vì lần này... cũng từa tựa với lần hai người cãi nhau năm ấy, cũng là cậu ghen tuông nóng vội, không chịu tin tưởng, không chịu nghe anh giải thích. Cậu đã từng hứa với anh sẽ không bao giờ phạm lại lỗi lầm ấy nữa. Vậy mà hôm nay...

Văn Thanh cắn chặt răng, dứt khoát đi vòng ra quỳ xuống trước mặt anh, nói: "Anh, em xin lỗi, em sai rồi."

Bấy giờ, Công Phượng mới xem như có phản ứng. Anh quay sang, hơi nghiêng đầu hỏi: "Sai ở đâu?"

Văn Thanh hít sâu một hơi, đáp: "Em không nên đi cả nửa ngày mà không gọi điện cho anh yên tâm, không nên để cô ta lợi dụng chụp hình gửi anh, không nên ghen mù quáng, không nên không nghe lời anh, không tôn trọng anh, không tin anh, không nên đánh nhau với Linh. Tất cả những điều này là lỗi của em, em xin lỗi. Anh Phượng, anh tha lỗi cho Thanh đi, được không?"

Công Phượng nhìn cậu một hồi lâu, phảng phất như thấy lại hình ảnh cậu của ba năm về trước bật khóc níu lấy áo anh, nghẹn ngào nói với anh: "Đừng bỏ em, xin anh đấy." Và dù lần nào cũng vậy, cậu luôn khiến anh mềm lòng. 

"Thanh, em đã bao giờ tin tưởng anh chưa?" Công Phượng hỏi.

Văn Thanh vội vã gật đầu, nắm chặt lấy tay anh: "Em tin, em luôn tin mà! Nhưng vì ngay từ đầu là em chạy theo anh, nên em luôn sợ sẽ có một ngày anh rời bỏ em. Xung quanh anh cũng có rất nhiều người tốt, tốt hơn em trăm ngàn lần. Nên em sợ chứ... Anh Phượng, đừng buồn được không? Anh mắng em, đánh em cũng được, nhưng đừng buồn nữa được không?"

1

Công Phượng nhìn dáng vẻ này của cậu, lửa giận trong lòng vốn chẳng có bao nhiêu cũng tiêu tan gần hết. 

Anh làm sao không biết em người yêu của anh tính cách thế nào, suy nghĩ ra sao. Ba năm trước vì chưa hiểu rõ, anh mới thấy sợ hãi và ngột ngạt bởi sự kìm kẹp cậu mang lại cho anh, nên anh đã nói chia tay. Nhưng bây giờ, sau ngần ấy thời gian trưởng thành bên nhau, anh đã dần học cách thấu hiểu và cảm thông cho Văn Thanh, cũng dần bớt đi cái tính vô tư vô lo của bản thân để đem lại cho cậu cảm giác an toàn hơn. 

Cậu cũng thế, tập ghìm lại tính nóng nảy đa nghi của mình, để anh có thể thoải mái, tự do khi ở bên cậu. 

Cả hai người đều đã cố gắng rất nhiều vì đối phương. 

Hôm nay có lẽ cậu đã quá mệt mỏi vì chuyện của Thanh Cúc và Thiên Ân, cho nên khi thấy anh ngủ cùng với Tiến Linh, cậu mới nổi nóng như vậy. Anh biết điều đó. 

Khi nãy anh chạy ra đây cũng không hẳn là vì tức giận hay thất vọng gì, chỉ đơn thuần muốn tìm một chỗ thoáng đãng hóng gió để thả lỏng tâm trạng bức bí cả ngày hôm nay mà thôi. Bây giờ anh đã bình tĩnh lại nhiều rồi. 

"Bế vào phòng đi."

Anh bất chợt lên tiếng.

Vì anh im lặng quá lâu, mà cậu thì sợ anh tức giận nên chẳng dám nói gì, chỉ biết nơm nớp lo sợ trong âm thầm, nên khi nghe anh đột ngột nói một câu như thế, cậu giật bắn mình, suýt chút nữa ngã ngửa cả ra sau.

"Dạ? Anh bảo gì em ạ?"

Công Phượng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu, không khỏi bật cười: "Tao bảo bế tao vào phòng, ngoài này lạnh, mà chân đau quá..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!