Chương 13: Người Phụ Nữ

Mười một giờ trưa ngày hôm sau, buổi tập của đội tuyển đã kết thúc, các cầu thủ bắt đầu di chuyển từ sân tập về lại khách sạn.

Vì buổi sáng đi cổng chính, gặp quá nhiều phóng viên lẫn cổ động viên chen lấn, một vài người cảm thấy hơi mệt mỏi nên khi quay về đã chọn đi vòng đường cổng sau. 

Hai người đầu tiên đi về là Văn Thanh và Công Phượng.

Buổi tập hôm nay chỉ là khởi đầu nên không có gì quá nặng nề, nhưng có lẽ vì còn vướng mắc chuyện tối qua, Công Phượng đã không hoàn toàn tập trung vào bài tập nên có xảy ra sai sót, bị chấn thương nhẹ ở chân. Bây giờ thì Văn Thanh đang nhằng nhẵng đi đằng sau đòi cõng anh.

"Anh ~ Lên đây em cõng đi mà! Chân anh đau kìa!"

- Thanh niên to xác hết vòng bên trái lại sang bên phải anh người yêu, dài giọng ỉ ôi.

Công Phượng bực bội đẩy cậu ra: "Tao chỉ bị đau một tí thôi! Chưa liệt! Giữa đường giữa xá cõng với bồng để mai lên báo à?"

Văn Thanh vẫn chưa chịu thôi: "Thôi mà, anh. Cổng sau này khuất đường lớn mà, có mấy ai thấy đâu? Lên em cõng đi mà. Hay là bế nhé? Đi ~~~ Anh nhìn xung quanh xem, làm gì có người nào!"

"Anh Thanhhhhhh!"

Văn Thanh vừa nói dứt câu thì một giọng nữ cao vút tận quãng tám vang lên, khiến cả cậu và Công Phượng đều phải giật mình.

Đùa, cũng thiêng quá rồi đấy! Vừa bảo không có người nào thì người xuất hiện rồi này.

Văn Thanh và Công Phượng theo bản năng nhìn sang phía tiếng nói phát ra, thấy một cô gái mặc áo khoác đen dài dắt tay một đứa bé chừng ba tuổi chạy tới. Khoảnh khắc nhìn thấy đứa bé, trái tim Công Phượng như vừa hẫng mất một nhịp... 

Đứa bé đó... khoác trên người chiếc áo đấu số 17 của Văn Thanh... 

Và vì hôm qua đã lật xem những tấm ảnh trong hộp quà trái tim kia đến mấy chục lần, Công Phượng rất nhanh đã nhận ra đứa bé chính là Vũ Nguyễn Thiên Ân, con gái chưa được chứng thực của Vũ Văn Thanh

- người yêu anh.

Thanh và Phượng đều chưa kịp phản ứng gì thì cô gái và bé gái đã chạy đến nơi. Cô ta lập tức ôm chầm lấy Văn Thanh, xúc động sụt sùi: "Anh Thanh! Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi! Anh có biết ba năm qua mẹ con em nhớ anh biết nhường nào không?"

Bên dưới, cô bé trong chiếc áo đấu rộng thùng thình dài tới qua đầu gối cũng lật đật đi tới ôm chân Văn Thanh, giọng trẻ con non nớt gọi: "Bố! Bố Thanh!"

Văn Thanh sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vã muốn gỡ tay cô gái ra khỏi người mình: "Này! Cái gì thế hả? Hai người là ai? Tôi đâu quen biết gì hai người? Bỏ ra!" 

Vốn dĩ sức Văn Thanh không thể nào yếu hơn một cô gái, nhưng ngặt vì dưới chân còn vướng cô bé nhỏ, mà cậu cũng không nỡ ra tay quá mạnh với phụ nữ, cuối cùng giằng co đến mấy phút vẫn không gỡ được tay cô gái ra khỏi người mình, ánh mắt đầy bất lực nhìn sang Công Phượng cầu cứu.

Nhưng Công Phượng nào còn để ý đến Văn Thanh được nữa, từ nãy đến giờ anh chỉ chăm chăm nhìn đứa bé nhỏ xíu đang ôm chân Văn Thanh không ngừng gọi bố, nhìn chiếc áo đấu trên người nó... Đúng thật là áo của Văn Thanh không sai... trên áo còn có chữ ký của cậu... Cả người anh như bị đông cứng, không biết làm gì hơn ngoài đứng chết trân tại chỗ, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Cách đó không xa, những thành viên khác trong đội đã di chuyển đến gần. Thấy cảnh tượng bên này, ai nấy cũng đều sửng sốt đến đơ người. Sau mấy giây, không ai bảo ai, dạt hết cả sang hai bên, người núp lùm cây kẻ trốn sau tường ngó sang nghe ngóng động tĩnh.

Đức Huy: Ôi vcl gì đây? Đừng nói với tao là mẹ con con bé Thiên An Thiên Ân gì hôm qua tìm đến tận nơi đấy nhé.

Xuân Trường: Tuy rằng không muốn tin, nhưng có vẻ đúng thế thật...

Quế Hải: Chứ gì nữa? Không thấy đứa bé còn mặc áo đấu của thằng Thanh kia à?

Đình Trọng: Ôi thôi thế là xong! Vậy là chấm hết rồi đúng không? Vậy là tất cả đổ xuống sông! Thầm cầu mong đó là giấc mơ và tỉnh dậy anh vẫn ở kế bên...

Đức Huy: Đm Tư Dũng bịt mồm thằng Trọng lại! Tao sang giã cho nó tịt loa luôn bây giờ!

Tiến Dũng: Được rồi tôi bịt rồi, mọi người tiếp tục đi.

Tiến Linh: Đm thế này mà còn cãi nữa thì bố tao cũng chả nghe được! Thằng Đức bỏ tao ra để tao sang đấm ông Thanh!

Hoàng Đức: Thôi mà anh Linh! Bình tĩnh! Anh Phượng còn bên đó mà, anh Phượng sẽ giải quyết.

Văn Toàn: Quyết con mẹ gì nữa? Đéo thấy Phượng nhà tao đứng như trời trồng thế kia rồi à? Mì buông tôi ra! Hôm nay không đấm thằng Thanh tôi không phải Văn Toàn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!