Chương 40: (Vô Đề)

Hai người nhìn nhau, Trần Trác vẫn giữ sắc mặt tự nhiên, thấp giọng hỏi: "Chị cô là ai?"

Tôn Niệm An vội vàng nói: "Lâm Vụ." Cô ấy nhắc anh, "Là cô gái ngồi cạnh anh hôm qua." 

Trần Trác giả bộ không hiểu, không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô ấy mà chỉ nói: "Cô có thể đi hỏi cô ấy." 

"Tôi đã hỏi rồi." Tôn Niệm An nhíu mày, buồn bực nói. 

Trần Trác nhướng mày, nhẹ giọng hỏi: "Cô ấy nói tôi là bạn trai của cô ấy à?" 

"Chị ấy nói không phải." Tôn Niệm An quan sát biểu cảm của người đàn ông trước mặt, mím môi nói, "Chị gái tôi nói hai người không quen nhau." 

"Vậy thì," Trần Trác nghe Tôn Niệm An nhắc lại lời Lâm Vụ cũng không hề tức giận, mà chỉ có chút tò mò, "Sao cô lại đến hỏi tôi?" 

Tôn Niệm An sửng sốt trước câu hỏi của anh, lắp bắp: "Tôi... Tôi không nghĩ hai người không quen biết nhau, nên đến đây để xác nhận với anh." 

Trần Trác: "Thật sao?" 

Tôn Niệm An ừm một tiếng, lông mi run rẩy, giọng nói hơi lắp bắp: "Tôi tìm anh cũng không có ý gì khác, chỉ muốn biết anh và chị gái tôi có quen biết nhau hay không. Nếu anh là bạn trai của chị ấy, anh có thể giúp tôi khuyên chị ấy không?" 

Để tránh bị Trần Trác từ chối, Tôn Niệm An lập tức nói: "Mẹ tôi cũng tức là mẹ chị ấy bị bệnh, đang ở trong bệnh viện này để chờ phẫu thuật. Bà ấy cứ nhắc đến chị ấy mãi, muốn gặp chị ấy, nên tôi hy vọng anh có thể khuyên chị ấy đến thăm mẹ." 

Nghe vậy, Trần Trác nhướng mắt nhìn cô ấy: "Xin lỗi, tôi không thể khuyên cô ấy được." 

Tôn Niệm An ngạc nhiên: "... Tại sao?" 

"Bởi vì chúng tôi không quen nhau, và bởi vì Lâm Vụ là một người trưởng thành có suy nghĩ độc lập. Cho dù chúng tôi có quen nhau thì tôi cũng không cần phải khuyên cô ấy đi gặp người mà cô ấy không muốn gặp." Trần Trác lặp lại câu trả lời trước đó của Lâm Vụ, thậm chí còn bổ sung thêm. 

Lâm Vụ là một cá thể độc lập. Chưa kể Trần Trác còn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Lâm Vụ và người trước mặt, bao gồm cả mẹ cô. 

Cho dù biết thì anh cũng sẽ không khuyên giải Lâm Vụ. 

Lâm Vụ không đi chứng tỏ cô có lý do riêng để không đi. Dù lý do này không hợp lý và không thuyết phục, Trần Trác vẫn sẽ ủng hộ, miễn là đó là quyết định của Lâm Vụ. 

Anh hiểu Lâm Vụ, cũng biết rõ tính cách của cô. Cô trông thì có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại rất mềm lòng. Nếu như gia đình này trước kia không làm chuyện gì khuất tất, Lâm Vụ cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy. 

Nghĩ đến đây, trong mắt Trần Trác thoáng qua vẻ không vui. 

Tôn Niệm An sửng sốt, há miệng muốn nói gì đó, Trần Trác lại hỏi: "Cô tên gì?" 

Tôn Niệm An không hiểu Trần Trác có ý gì, nhưng vẫn thành thật nói tên của mình. 

Trần Trác gật đầu cười khẩy: "Cô họ Tôn, Lâm Vụ họ Lâm, cô thật sự là em gái của cô ấy?" 

Tôn Niệm An giải thích: "Chúng tôi cùng mẹ khác cha." 

"Tôi hiểu rồi." Trần Trác giả vờ hiểu ra, dừng lại giây lát rồi nói: "Nhưng tôi chưa từng nghe Lâm Vụ nhắc tới chuyện cô ấy có một cô em gái." 

Lâm Vụ không nhắc tới, chứng tỏ cô không muốn nhận người em gái này, cũng không hề xem trọng. 

Lúc nói câu này, ánh mắt anh lạnh lẽo, thái độ và cảm xúc giống hệt như Lâm Vụ. 

Hơi thở của Tôn Niệm An trở nên dồn dập, cô ấy cảm thấy kinh hãi không nói nên lời. Cô ấy mấp máy môi: "Chị ấy... anh không sợ chị ấy sẽ hối hận sao?" 

"Tại sao cô ấy phải hối hận?" Trần Trác ngước mắt lên. 

Tôn Niệm An nghẹn lời, định nói là nếu như mẹ cô xảy ra tình huống không may trên bàn phẫu thuật, liệu Lâm Vụ có thấy hối hận vì không đến gặp bà lần cuối không? Suy cho cùng họ cũng là mẹ con. 

Nhưng trước khi Tôn Niệm An kịp sắp xếp lời nói, Trần Trác đã cười khẩy: "Gia đình cô không hối hận khi bỏ rơi cô ấy, tại sao cô ấy phải hối hận?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!