Chương 9: (Vô Đề)

Tối nay Lâm Vụ không có hứng tới quán bar, nên Trần Trác dẫn cô đến căn hộ khách sạn.

Trong tủ rượu của căn hộ có rượu, chỉ là trước đây Lâm Vụ không muốn thưởng thức lắm. 

Quen đường quen nẻo bước vào phòng, Lâm Vụ đi tới trước tủ rượu. 

Tủ rượu dựa vào tường, bày đủ hơn mười chai rượu với đủ loại xuất xứ và mùi vị khác nhau. Lâm Vụ ngửa đầu quan sát một vòng, lại quay đầu nhìn người đàn ông đang cởi áo khoác móc lên giá, nói: "Cao quá, tôi với không tới." 

Vodka được đặt ở vị trí cao nhất. 

Trần Trác treo xong quần áo rồi lững thững đi về phía cô . 

Anh cầm lấy chai rượu, hơi cụp mắt nhìn cô, xác nhận lần nữa: "Ngày mai phải đi làm, đêm nay em chắc chắn muốn uống rượu mạnh như vậy?" 

Lâm Vụ rút chai rượu ra khỏi tay Trần Trác, xoay người đi vào phòng bếp tìm ly, nói một câu: "Nhiều lời quá." 

Trần Trác: "..." 

Lâm Vụ cầm hai cái ly đi ra, Trần Trác nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, thấp giọng nói: "Để tôi mở cho." 

Lâm Vụ ừ một tiếng. 

Nắp chai được mở ra, Lâm Vụ ngửi thấy mùi rượu Vodka nồng nặc. 

Cô bưng ly rượu Trần Trác rót chưa đầy một phần ba ly, khép mi lại nhấp một ngụm. Rượu Vodka ngửi thì nồng nặc mùi cồn, nhưng khi uống lại khá êm dịu, tinh khiết và sảng khoái. 

Uống khoảng hai ngụm, Lâm Vụ cảm thấy mình chọn sai rượu rồi. 

Vodka nồng độ cồn cao, mùi vị cũng bình thường, cô không nên chọn loại rượu này. 

Cũng may cô chỉ uống hai ngụm rồi thôi, Trần Trác cũng không nói gì. 

Trong phòng rơi vào im lặng, Trần Trác uống hết ly rượu, kéo ghế ngồi xuống đối diện Lâm Vụ. 

Anh ngước mắt nhìn Lâm Vụ, vẻ mặt tự nhiên, muốn nói lại thôi. 

"Tốt nhất là anh đừng hỏi gì cả." Lâm Vụ đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. 

Nghe rõ lời cô nói, Trần Trác bật cười. Anh nhướng mày nhìn cô với ánh mắt sáng ngời, giọng điệu thong thả: "Bá đạo thế cơ à?" 

Lâm Vụ ừ một tiếng: "Sếp Trần, đừng...." 

Cô định nói là đừng vượt quá giới hạn, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại của hai người thì rõ ràng đã hơi vượt quá giới hạn rồi. Hơn nữa còn là cô chủ động. 

Ý thức được điểm này, Lâm Vụ thoáng khựng lại, nhìn Trần Trác: "Đừng nói chuyện làm mất hứng." 

Trần Trác ngước mắt nhìn cô, hứng thú nói: "Vậy luật sư Lâm..." Anh cố ý dừng lại giây lát, nhẹ giọng gặng hỏi, "Cảm thấy chuyện gì không làm mất hứng?" 

Lâm Vụ đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Rồi đột nhiên cô ngồi lên đùi anh, một tay ôm lấy cổ anh, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi anh, khẽ nói: "Cái này."   

Đây mới là chuyện không làm mất hứng. 

Môi Trần Trác hơi mỏng, nhưng không phải kiểu môi mỏng bạc tình mà Lâm Vụ chán ghét. Hình dáng môi của anh rất đẹp mắt, khi ghé sát còn có thể nhìn thấy hạt đậu nhỏ ở môi trên của anh. 

Trần Trác rũ mắt, khi ngón tay Lâm Vụ dán vào môi anh, anh hơi hé miệng, thò đầu lưỡi ra, để lại chút ướt át trên đầu ngón tay cô. 

Anh hôn quá gợi tình, Lâm Vụ có chút chống đỡ không nổi. Cô cảm nhận được xúc cảm mềm mại và tê dại trên đầu ngón tay, hơi thở dần rối loạn. 

"Anh..." Lâm Vụ đang định nói gì đó thì đột nhiên Trần Trác há miệng cắn vào ngón tay cô, để lại dấu răng rõ ràng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!