Chương 5: (Vô Đề)

Bãi đậu xe của tòa nhà văn phòng lúc đêm khuya vô cùng im ắng. 

Lâm Vụ đi sau Trần Trác vài bước, lần đầu tiên ngồi lên chiếc xe này, cô có chút chần chừ. Nhưng hiện tại cũng không có chỗ nào thích hợp để nói chuyện. 

Ánh đèn bãi đậu xe sáng rực, hắt từ xa xuống, rọi thẳng vào đầu xe. 

Yên lặng vài giây, Lâm Vụ nhận ra người bên cạnh liếc mắt nhìn cô: "Nói chuyện ở đây luôn nhé?" 

Lâm Vụ ừ một tiếng, giọng nói có chút quyết đoán: "Chỉ có năm phút, sếp Trần định đi đâu nói chuyện nữa?" 

Trần Trác nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. 

Lâm Vụ không ngẩng đầu, cụp mắt nhìn đồng hồ: "Còn bốn phút bốn mươi..." 

Chữ "giây" này còn chưa nói ra khỏi miệng, Trần Trác đột nhiên nghiêng người tới gần chặn môi cô lại, nuốt hết lời cô muốn nói. 

Thậm chí còn được đằng chân lân đằng đầu, dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng đang đóng chặt của cô ra, xâm nhập vào bên trong. 

"……" 

Lâm Vụ kinh ngạc trong chớp mắt, lúc kịp phản ứng muốn đẩy anh ra thì lại như kiến càng lay động cây đại thụ, hoàn toàn không thể dịch chuyển được người đàn ông trước mắt. 

Cô hết cách, chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất để khiến người đàn ông dừng lại. 

"Ưm..." Trần Trác bị đau, bất đắc dĩ rời khỏi môi Lâm Vụ. Anh giơ tay sờ lên khóe môi bị cô cắn nát, nở nụ cười bất lực, "Dữ dằn thế?" 

Lâm Vụ lạnh mặt trừng anh, nhìn môi anh rướm ra chút máu, không nói năng gì. 

Giằng co vài giây, Trần Trác cụp mắt, mở lời trước: "Xin lỗi." 

Lâm Vụ khẽ nhướng mi, vẻ mặt nhạt nhẽo nhắc nhở anh: "Anh còn ba phút." 

Không hổ là người làm nghề luật sư. 

Trần Trác không nhịn được thầm nghĩ, lúc này rồi mà cô vẫn còn quan tâm đến thời gian như thế. 

Trầm mặc chốc lát, Trần Trác hơi thu người về, nhướng mắt về phía trước rộng rãi: "Sáng nay sao không trả lời tin nhắn của tôi?" 

Lâm Vụ lời ít ý nhiều: "Không có gì hay để trả lời." 

Trần Trác: "...." 

Anh hơi nghẹn lời, giơ tay xoa bóp xương mày: "Đang giận à?" 

"Đâu có." Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn anh, vô cùng thẳng thắn, "Quan hệ giữa tôi và sếp Trần chưa đến mức khiến tôi phải tức giận vì chút chuyện nhỏ đó." 

Lâm Vụ rất am hiểu cách nói chuyện khiến người khác tổn thương. Cũng may Trần Trác đã sớm quen với thái độ này của cô, anh tự biết đuối lý, cũng không dám có ý kiến gì với lời nói của cô. 

Cho nên khi nghe được lời này, anh không giận mà chỉ cười, khóe môi hơi nhếch lên, vừa nghiêm túc lại ngả ngớn: "Cũng đúng." 

Anh phụ họa. 

Lâm Vụ dời tầm mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh biết tôi làm việc ở đây từ lúc nào?" 

"Lâu rồi." Trần Trác không nói thời gian cụ thể. 

Lúc này Lâm Vụ cũng quên gặng hỏi, chỉ thấy tò mò: "Làm sao anh biết được?" 

Trần Trác im lặng giây lát rồi hỏi cô:: "Em còn nhớ lần chúng ta tình cờ gặp nhau ở trạm nghỉ chân cao tốc không?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!