Chương 13: (Vô Đề)

Có một khoảnh khắc, Lâm Vụ cứ ngỡ mình xuất hiện ảo giác.

Cho đến khi cô bắt gặp ánh mắt dù cách một màn hình nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của Trần Trác, cô mới sực tỉnh: "Anh... sao anh biết?" 

Lời anh nói khiến trái tim cô rung động, tâm trí rối bời, hỏi ra một câu ngớ ngẩn. 

Cũng may là Trần Trác không giễu cợt cô. 

Đáy mắt anh thấp thoáng ý cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã xem qua chứng minh thư của em." 

Lâm Vụ chậm chạp ồ một tiếng, đồng tử lấp lánh: "Cảm ơn anh." 

Trần Trác mỉm cười, nhếch môi hỏi: "Khách sáo vậy sao?" 

Lâm Vụ há miệng định nói gì đó, điện thoại vừa bị cúp máy lại reo lên. 

Cô cúi đầu nhìn, đang chần chờ có nên cúp máy lần nữa không thì giọng nói của Trần Trác vang lên bên tai: "Hôm nay tới đây thôi, em nghe điện thoại rồi nghỉ ngơi sớm đi." 

Lâm Vụ nhướng mắt, hô hấp nhẹ nhàng: "Được, cảm ơn anh." 

Trần Trác đáp lại một tiếng, cánh tay nhấc lên định đặt lên con chuột bỗng ngừng lại giây lát: "Chúc em sinh nhật vui vẻ, ước mơ thành hiện thực, ngủ ngon." 

Cuộc họp online kết thúc, Lâm Vụ thất thần một thoáng rồi mới nhận điện thoại. 

Không có gì bất ngờ khi Hà Gia Vân gọi đến lúc 0h, Lâm Vụ vừa nhận máy là giọng nói hân hoan của cô ấy đã rót vào tai: "Vụ Vụ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, ngày nào cũng hạnh phúc, ước mơ trở thành sự thật! Năm nay cũng cho phép cậu ước với tớ một điều, để tớ giúp cậu thực hiện nó." 

"Sao vừa rồi cậu không nghe điện thoại, đang bận à?" Hà Gia Vân chúc mừng cô trước, sau đó mới hỏi, "Năm nay tớ cũng là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cậu đúng không?" 

Nghe nói như thế, Lâm Vụ bật cười, có hơi không đành lòng nói cho cô ấy biết là không phải. 

Cô cong môi, nhìn thời gian hiển thị cuộc họp đã kết thúc, khẽ nói: "Biết rồi, điều ước thì để tớ suy nghĩ đã nhé." 

Hà Gia Vân: "Cậu cứ từ từ mà suy nghĩ, còn tới cả năm mà." 

Lâm Vụ nở nụ cười tươi tắn: "Được." 

Hà Gia Vân không nhiều lời, nói ngắn gọn với cô hai câu rồi giục cô đi nghỉ: "Ngủ sớm đi, giữ sức khỏe mai chúng ta quẩy tới bến." 

Lâm Vụ đáp: "Không thành vấn đề." 

Hà Gia Vân: "Vậy ngủ ngon." 

"Ngủ ngon." 

Cúp điện thoại, Lâm Vụ nhìn thấy trên màn hình điện thoại nhảy ra nhiều tin nhắn Wechat. 

Cô mở ra xem, gần như đều là đồng nghiệp công ty luật gửi lời chúc mừng sinh nhật, trong đó còn có một bộ phận đương sự từng hợp tác, bạn học đại học trước kia, vân vân. 

Lâm Vụ trả lời từng người một. 

Trả lời xong, cô lại ngồi ngẩn ngơ trong phòng sách một lúc rồi mới đứng dậy về phòng nghỉ ngơi. 

Lúc nằm lên giường thì thời gian đã không còn sớm nữa. Nhưng Lâm Vụ lại chưa buồn ngủ lắm. Cô vừa nhắm mắt lại là trước mắt lại hiện lên đôi sáng lấp lánh của Trần Trác khi chúc mừng sinh nhật cô, cùng với cuộc gọi video gần sáu mươi phút của hai người. 

Lâm Vụ biết Trần Trác đã xem qua chứng minh thư của cô, nhưng lúc đó là mấy tháng trước rồi, hơn nữa bây giờ anh còn đang bận rộn ở nước ngoài, vậy mà vẫn canh đúng giờ gửi lời chúc mừng sinh nhật cô. Điều này không đơn giản chỉ là nhớ. 

Trần Trác là một bạn giường cực kỳ chu đáo, về điểm này Lâm Vụ đã biết từ sớm. Điều mà cô không xác định được là, chuyện hôm nay có thể dùng từ "chu đáo" để giải thích không? 

Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Vụ vẫn không thể tìm được đáp án chính xác. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!