Nghe thấy câu trả lời của Trần Trác, Lâm Vụ vô thức nín thở.
Trần Trác cụp mắt nhìn cô, dưới ánh sáng trắng trên đỉnh đầu, trong đôi mắt sâu thẳm của anh dường như dấy lên tia mong chờ.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì nữa.
Trần Trác không giục Lâm Vụ trả lời, Lâm Vụ thoáng cái cũng không biết nên trả lời thế nào.
Đi hay không đi là hai đáp án mà trước kia cô rất dễ chọn, nhưng đối với cô bây giờ lại có chút khó khăn.
Lúc Lâm Vụ còn đang phân vân, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói xa lạ: "Xin chào, làm phiền nhường đường cho."
Hai người lập tức hoàn hồn, dịch sang bên cạnh nhường ra vị trí trống.
Lúc dịch qua bên cạnh, Lâm Vụ đã tìm lại được giọng nói của mình: "Hôm nay tôi muốn ăn đồ Nhật."
Nhà là nơi vô cùng riêng tư, Lâm Vụ cảm thấy không thích hợp lắm. Cô tạm thời vẫn chưa có ý định đến nhà Trần Trác.
Bọn họ của hiện tại đã hơi vượt quá giới hạn ước định rồi.
Trần Trác: "Hửm?"
Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: "Nhà hàng Nhật gần căn hộ khách sạn, sếp Trần cảm thấy thế nào?"
Hai người từng đến đó ăn một lần, Trần Trác có ấn tượng.
Trần Trác đoán được cô sẽ từ chối, nhưng sau khi nhận được đáp án từ chối chắc chắn của cô, anh vẫn không kìm được cảm giác mất mát.
Anh cười cười, nhìn đồ trong xe mua sắm của cô: "Có muốn về nhà để đồ không?"
Lâm Vụ suy tư vài giây, "Bên kia không phải cũng có tủ lạnh sao?"
Tủ lạnh trong căn hộ khách sạn rất lớn, hoàn toàn có thể chứa được những thứ trong xe đẩy mua sắm của Lâm Vụ.
Trần Trác có chút kinh ngạc trước câu trả lời của cô, anh nhướng mí mắt: "Vậy em muốn mua sữa chua nữa không?"
Lâm Vụ quay đầu nhìn sữa chua anh vừa đề cử, khẽ gật đầu: "Muốn, tôi muốn nếm thử."
Trần Trác đưa tay lấy loại sữa chua cô muốn nếm thử.
Hai người cùng đẩy xe mua sắm đến quầy tính tiền tự động.
Lúc tính tiền, Trần Trác liếc nhìn những chiếc hộp rực rỡ trên kệ hàng kế bên, thấp giọng hỏi người bên cạnh: "Muốn thử mùi hương khác không?"
"?"
Lâm Vụ bối rối nhìn theo tầm mắt anh, đỏ bừng mặt nói: "Anh..."
Trần Trác nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt: "Hửm?"
"... Tùy anh." Lâm Vụ vội vàng dịch sang bên cạnh một bước, giả vờ như không dính dáng gì đến Trần Trác.
Nhận thấy hành động trẻ con của cô, Trần Trác lặng lẽ cong môi, bình tĩnh lấy ra hai hộp có chữ "siêu mỏng".
Bởi vì hành động này của Trần Trác mà sau khi đã thanh toán xong hóa đơn rời khỏi siêu thị, mặt Lâm Vụ vẫn còn đỏ bừng.
Ngồi lên xe, Trần Trác lơ đãng nhìn sang ghế lái phụ, khẽ cười thành tiếng: "Luật sư Lâm."
Lâm Vụ nghẹn lời trừng anh, giơ tay kéo dây an toàn. Để tránh anh sẽ nói ra những lời khiến cô không đỡ nổi, cô vội vàng nói: "Sếp Trần, xin anh đừng lãng phí thời gian ở bãi đỗ xe, tôi đói bụng rồi, đến muộn quá nhà hàng Nhật sẽ đóng cửa đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!