Lâm Vụ vừa dứt lời, văn phòng lập tức rơi vào yên lặng.
Một hồi lâu sau Lý Hạng mới lên tiếng: "Mười phút nữa vào phòng họp." Nói xong anh ấy nhìn sang Hà Gia Vân, "Nhớ chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng."
"....
"Đợi Lý Hạng đi rồi, Hà Gia Vân mới quay đầu nhìn Lâm Vụ. Lâm Vụ giả vờ điềm tĩnh đón lấy ánh mắt cô ấy:"Sao lại nhìn tớ như thế?"
"Không phải mẫu người tớ thích?" Hà Gia Vân lặp lại lời cô vừa nói, chậm rãi đi tới trước mặt cô, ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, "Vậy anh ấy là mẫu người mà luật sư Lâm của chúng ta thích sao?
"Lâm Vụ mặt không cảm xúc đẩy cô ấy ra:"Đừng làm rộn nữa.
"Vừa rồi cô chỉ buột miệng nói ra thôi, cũng là vì để Lý Hạng đồng ý cho Hà Gia Vân tham gia cuộc họp. Hà Gia Vân lườm cô, đang định nói cô không thành thật thì Lâm Vụ đã giành nói trước một câu:"Cậu mà còn hỏi nữa là tớ gọi Lý Hạng về lại đấy.Hà Gia Vân:...
"Cô ấy đành nuốt lời muốn nói vào bụng, buồn bực liếc Lâm Vụ một cái. Nhận ra sự oán giận trong mắt cô ấy, Lâm Vụ bật cười, dỗ dành:"Cậu sang làm phiền Lý Hạng đi, tớ phải chuẩn bị tài liệu dùng cho cuộc họp đã.
"Hà Gia Vân liếc nhìn đồng hồ:"Sao lại chọn thời gian sắp ăn cơm để họp vậy?Lâm Vụ:Lát nữa cậu hỏi Lý Hạng thử, bảo anh ấy lần sau đổi thời gian đi."
"...." Hà Gia Vân chậc một tiếng, "Cậu cứ xem tớ như công cụ vậy hả?
"Lâm Vụ mỉm cười, bày ra vẻ mặt vô tội:"Hết cách rồi, chỉ có cậu mới khống chế được Lý Hạng thôi."
Hà Gia Vân không còn gì để nói, chỉ có thể mang theo nhiệm vụ Lâm Vụ giao hăng hái đi đến văn phòng của Lý Hạng.
Lâm Vụ sửa lại tài liệu lát nữa cần dùng trong cuộc họp, sau đó lại đi vệ sinh một chuyến rồi mới bước vào phòng họp.
Các luật sư khác lục tục đến đông đủ, không lâu sau Lý Hạng và người của công ty Phong Hành cũng đã đến.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Vụ và các luật sư khác cùng đứng dậy chào hỏi.
Hôm nay Trần Trác mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, ve áo được cắt may theo kiểu ba chiều, trên túi khăn tay có đính một sợi dây xích, trông vừa sang trọng lại phóng khoáng.
Điều kỳ lạ là rõ ràng sáng nay bọn họ vừa mới tách ra, vậy mà lúc này gặp lại Lâm Vụ lại cảm thấy có một cảm giác xa lạ không nói rõ thành lời.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Trác kiềm chế không nhìn lại.
Anh nghiêng đầu chào những người khác rồi ngồi xuống.
Đột nhiên, màn hình điện thoại kẹp trong laptop của Lâm Vụ sáng lên.
Cuộc họp vẫn chưa chính thức bắt đầu, hôm nay ngồi bên cạnh cô đều là những nam luật sư biết chừng mực, sẽ không bỗng dưng nhích lại gần nhìn lén điện thoại của cô.
Thế nên Lâm Vụ không có quá nhiều băn khoăn.
Không có gì bất ngờ, tin nhắn là do Hà Gia Vân gửi tới.
Hà Gia Vân: [... Trời ạ, sao trông Trần Trác còn đẹp trai hơn nhiều so với lần tớ gặp ở quán bar vậy? Là trí nhớ của tớ có vấn đề sao?
Hay là do ánh đèn quán bar có vấn đề?]
Hà Gia Vân: [Gu thẩm mỹ không tệ, bộ âu phục trên người anh ấy hôm nay dù không phải là hàng thiết kế riêng nhưng cũng là kiểu dáng của một thương hiệu cao cấp.
Trước đây nhìn thấy người mẫu mặc nó, tớ còn tưởng rằng trong thực tế không có mấy người đàn ông có thể ăn mặc nho nhã phong lưu hơn người mẫu, không ngờ Trần Trác lại có thể.]
Nhìn thấy câu này, Lâm Vụ bất giác ngẩng đầu nhìn Trần Trác.
Quả thật là vậy... Trần Trác của hôm nay không còn vẻ nghiêm nghị trong bộ vest được cắt may tỉ mỉ như mọi khi. Trong bộ trang phục hiện tại, mỗi hành động và cử chỉ của anh đều toát lên vẻ phóng khoáng nhẹ nhàng.
Anh trông chẳng giống đến dự họp hành gì, mà cứ như thể đại thiếu gia rảnh rang ghé qua công ty dạo chơi, quan sát công việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!