Tháng 11 năm 619 sau Công Nguyên, Lý Thế Dân lĩnh binh vượt sông Hoàng Hà, tháng 4 năm sau quyết chiến với đại quân Lưu Võ Chu ở Giới Hưu.
Ngoài thành Giới Hưu, Đường quân đóng trại ngay ngắn, không hề tỏ chút uể oải cùng hỗn độn của mấy ngày liền hành quân tác chiến, vô luận là binh tướng Đường quân hay bản thân Lưu Võ Chu đều kính phục Lý Thế Dân cơ trí quả cảm, tài năng lãnh đạo cùng tác phong quân sự đều vô cùng xuất chúng.
Đêm xuống, đứng ở đầu tường trông về phía xa, sẽ thấy quân doanh Đại Đường đèn đuốc sáng rực, hùng tráng vô cùng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ không biết đã bị hỏi bao nhiêu lần về cùng một vấn đề rồi, cũng không biết đã bao nhiều lần được yêu cầu đi khuyên giải người kia trở về, thế nhưng, ngực hắn rất rõ ràng, hắn quá hiểu muội phu (em rể), người này nếu như đã quyết định chuyện gì, thì cho dù là mười cái đầu trâu kéo đi cũng không nhúc nhích, ai nói gì cũng vô dụng, huống chi, tác phong hành quân như vậy cũng phải thôi, chỉ là, có một chút, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn nghĩ cứ nên đi nói thêm một chút, dù sao cũng là người một nhà, dông dài vài câu cũng có sao.
Không có tiếng thông báo, màn trướng đã bị nhấc lên, "Thế Dân!" Đây hẳn là đặc quyền của anh vợ so với người ngoài.
Lúc này, Lý Thế Dân đang ngồi trước bàn nhìn bản đồ Giới Hưu và những vùng phụ cận, nghe thấy tiếng gọi, hắn ngẩng đầu cười, "Có việc gì sao?"
Người này trời sinh đã có tướng thủ lĩnh, đứng một chỗ nhìn hắn, Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút suy tư.
"Làm sao vậy?" Lý Thế Dân luôn tôn kính vị huynh trưởng này, thấy đối phương chần chừ không nói, hắn có chút lo lắng.
"Ta đang suy nghĩ..." Trên mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện ra vẻ sầu lo không giấu diếm, "Nếu đệ gầy đi, ta trở lại làm sao ăn nói với muội muội."
Lý Thế Dân có chút ngơ ngốc, lập tức mỉm cười, "Huynh rảnh rỗi quá nghĩ đến cả chuyện này sao, không bằng giúp đệ nghĩ thượng sách diệt địch đi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu, "Đệ là Tần Vương, quyết định của đại quân tự nhiên phải do đệ đưa ra, còn ta là anh vợ của đệ, tự nhiên cũng có nghĩa vụ phải trông coi đệ khỏe mạnh."
"Vậy huynh muốn thế nào?" Lý Thế Dân bật cười dựa lưng vào ghế, lúc này thả lỏng tư tưởng một chút cũng tốt.
"Thế Dân." Trưởng Tôn Vô Kỵ đi tới gần bàn, "Đệ hai ngày không ăn, ba ngày không ngủ, nghe lời ca ca, đi ngủ một giấc trước đã, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn cho đệ, trước trận đại chiến cũng phải tẩm bổ một chút mới được."
Nhìn vẻ mặt đối phương chân thành như vậy, trong lòng Lý Thế Dân ấm áp hẳn lên. Hắn biết, bản thân hiện tại thật sự rất uể oải, rất muốn nghỉ ngơi tử tế, thế nhưng, đại chiến sắp tới, hắn làm sao an giấc được?
Lý Thế Dân thở dài, "Tâm ý của ca ca Thế Dân hiểu được, nhưng huynh cũng biết tình hình chiến sự hiện tại, Lưu Võ Chu thực lực rất mạnh, người Đột Quyết cũng không biết từ đâu chui ra, đệ làm sao an tâm cho được?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ vốn định nói nữa, lại nghe ngoài trướng có người bẩm báo, "Nhị điện hạ, có đặc sứ từ Trường An cầu kiến."
Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng một lúc hướng ra ngoài trướng, cảm thấy nghi hoặc vô cùng, đã trễ thế này rồi, là ai được chứ?
Một lát sau, một nam tử trung niên khoác trường bào vén rèm đi vào.
"Lưu đại nhân, sao ngài lại đến nơi này?" Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc mắt đã nhận ra người mới tới, là Hình Bộ Thượng Thư Lưu Văn Tĩnh*.
"Tham kiến Tần Vương điện hạ." Lưu Văn Tĩnh cung kính hành lễ.
"Lưu đại nhân đa lễ rồi." Lý Thế Dân cười chặn lại, đối với Lý gia mà nói, Lưu Văn Tĩnh không phải người ngoài.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hiếu kỳ đi tới trước mặt Lưu Văn Tĩnh, "Đại nhân không ở Trường An hưởng nhàn phúc, lại chạy đến trước trận làm gì?"
Lưu Văn Tĩnh cười cười, trên khuôn mặt trắng trẻo hiện lên một tia khôn khéo, "Nhị điện hạ, ngài đối địch chính diện, nhưng địch nhân không nhất định là ở phía trước ngài, còn có bên cạnh cùng sau lưng."
Lý Thế Dân mẫn cảm nhận thấy sắp có đại sự phát sinh, hắn chống bàn đứng dậy, "Vậy đã có thượng sách đối phó Đột Quyết?"
"Nhị điện hạ anh minh." Lưu Văn Tĩnh không chút nào che giấu.
"Là kế gì vậy? Muốn ta làm gì?" Lý Thế Dân hưng phấn đi tới trước mặt Lưu Văn Tĩnh, hắn biết, giải quyết Đột Quyết là vấn đề sống còn với chiến trận này.
"Chỉ cần điện hạ cho mượn vài vị thượng tướng là được."
"Thượng tướng?" Lý Thế Dân cau mày khó hiểu.
Lưu Văn Tĩnh vẫn bày ra bộ dáng tươi cười như trước, "Hạ quan chỉ phụ trách đến mượn người, về phần sử dụng thế nào thì không thể biết được. Có điều nhị điện hạ yên tâm, sáng sớm ngày mai, hạ quan tất mang các vị tướng quân trả lại đầy đủ cho ngài."
Trưởng Tôn Vô Kỵ bên cạnh nghe ra được vài phần bí hiểm, "Thế nào, Lưu đại nhân, không phải ngài là quan viên cao nhất phụ trách hành động lần này sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!