Buổi sáng còn đang suy nghĩ muốn tránh người, tối đến lại kỳ vọng muốn nhìn thấy anh.
Thiền Y lén lút quay lại Bạch gia, cả nhà tối om, Bạch Quyết Minh hình như đã ngủ.
Cô sợ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi, nhưng lại muốn tạo tiếng động để cho anh biết mình đã về, cố ý đóng cửa phịch một tiếng, dẫm dép lê bạch bạch rung động. Thiền Y không biết chính mình đang làm gì, tư duy cử chỉ trở nên kỳ quái.
Khó có thể tưởng tượng, hơn một giờ trước họ vẫn còn ở trong thư viện, nhưng một giờ sau, họ đã trở thành những người xa lạ dưới cùng một mái nhà. Cảm giác này khiến cô rất khó chịu.
Một mình ngồi trong phòng, chung quanh tĩnh đến khó chịu. Thiền Y ngồi ở mép giường, cởi quần lót xuống, cô thấy tấm lụa màu hồng gần như trong suốt được nhuộm những chấm màu trắng sữa, giống như lòng trắng trứng. Vừa rồi trên đường về nhà, vẫn luôn cọ xát nơi riêng tư, khiến cô có cảm giác khác lạ.
Thiền Y nhìn trong chốc lát, đặt ở chóp mũi ngửi, không có hương vị rõ ràng gì, vì thế cô ma xui quỷ khiến vươn đầu lưỡi, thẹn thùng mà liếm liếm —
Cảm giác côn th*t nhét đầy cái miệng nhỏ nháy mắt đánh úp đến, cô nhớ tới vừa rồi, Bạch Quyết Minh đứng trước mặt cô, bóp mặt cô nhét dương v*t vào miệng, côn th*t cứng ngắc ngạnh bang phảng phất như quay lại ở trong miệng cô.
Thiền Y khuôn mặt đỏ bừng — a nha nha, Giang Thiền Y, ngươi biến thái, cư nhiên nếm tinh d*ch ba chồng mình… A a a biến thái muốn chết!!!
Cô ảo não ngã vào giường đệm lăn qua lăn lại, tâm hoảng ý loạn.
Sáng sớm hôm sau, nghe thấy âm thanh Bạch Quyết Minh xuống lầu, cô ngồi dậy, nhanh nhẹn rửa mặt, sau đó thay quần áo xuống lầu, lại chán nản phát hiện, anh đã đi rồi.
Suốt hơn một tuần, Thiền Y hầu như không gặp qua anh ở nhà, tựa như chỉ cần anh muốn là sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Thiền Y tâm hoảng ý loạn, có cảm giác như bị vứt bỏ.
Hôm nay nghỉ ngơi, cô đi thăm cháu ngoại chị Trương. Tiểu tử bụ bẫm bị bệnh mấy ngày, cũng không thuyên giảm, thấy cô đến la hét muốn đi công viên chơi. Thiền Y liền đi cùng chị Trương tỷ chở cậu nhóc đến công viên bằng xe đạp.
Bầu trời trong xanh, gió nhẹ hiu hiu, du khách phồn đa. Người bán rong đẩy xe bán đồ ăn vặt xa xa kêu to, bên hồ có không ít người thả câu cá, lều dựng trên bãi cỏ, một gia đình ba người nằm dưới ánh nắng mặt trời, khá nhàn nhã.
Chị Trương cảm thán nói: "Hiện tại nuôi con thật không dễ dàng, chẳng thà con ốm đau tai biến, chỉ sốt nhẹ mà cả gia đình sợ muốn chết."
Thiền Y thất thần gật gật đầu, lại nghe thấy chị nói, "Tiểu Giang, em hiện tại còn trẻ, đừng nóng nảy. Chờ mấy năm nữa rồi hãng sinh con, cứ hưởng thụ thế giới hai người đi."
Cô cười cười: "Em cũng không nghĩ đến vấn đề này đâu."
Chị Trương hỏi: "Đúng rồi, Bạch Tô nhà em chưa về sao?"
Cô sửng sốt, "Dạ, đúng vậy, hai tháng nữa mới trở về."
Mấy ngày này, cô cư nhiên vứt chồng ở sau đầu!! Trời ạ Giang Thiền Y, ngươi trong đầu cả ngày toàn suy nghĩ cái gì?
Kỳ thật, từ lần trước vô cớ lỡ hẹn, Bạch Tô rất ít liên hệ với cô, Thiền Y cảm thấy hôm đó nhất định đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không nói, cô cũng không có tinh lực hỏi đến. Hiện tại, trái tim cô đều bị chuyện Bạch Quyết Minh lấp đầy.
Tự mình miên man suy nghĩ, trên cỏ đột nhiên một cậu nhóc chạy ra, mắt thấy sắp đụng phải cậu bé, Thiền Y đột ngột chuyển tay lái, chỉ nghe thấy "Phanh" một tiếng, xe đạp đâm vào táng đá, cô ngã lăn ra, đau đớn quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.
"Tiểu Giang!" Chị Trương vội vàng tiến lên xem xét vết thương của cô, "Sao rồi? Em ngã ở đâu?"
Cha mẹ cậu nhóc kia cũng cuống quít chạy lại hỏi thăm, Thiền Y thấy bọn họ đều khẩn trương nhìn mình, cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể đứng lên cười cười, "Không có việc gì, chỉ bị xước da."
"Rất xin lỗi, nhóc con quá bướng bỉnh, để chúng tôi đưa cô đến bệnh viện xem thử!"
"Không cần không cần," Thiền Y vội xua tay, "Tôi không sao, không phải phiền toái vậy."
Đôi cha mẹ liên tục xin lỗi, cuối cùng vạn phần áy náy rời đi. Thiền Y đẩy xe đi được hai bước, khập khiễng, chị Trương sợ cô làm sao, không khỏi phân trần đỡ cô gọi taxi, "Chúng ta phải đi bệnh viện xem xem, chân em lỡ bị gãy xương thì sao?"
Thiền Y không tranh chấp, không phải chân đau, mà vừa rồi ngã, mông bị ma sát trên tảng đá, có lẽ bị tím bầm rồi.
Chị Trương nói: "Đi Bệnh Viện Y Học Cổ Truyền Thành Phố đi, chị nhớ ba chồng em không phải giáo sư Bệnh Viện Y Học Cổ Truyền Trung Quốc sao?"
Cô cứng họng, "Hay, hay là thôi đi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!