*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần đầu tiên Thiền Y nhìn thấy ba Bạch Tô là năm cô vừa 17 tuổi.
Hôm đó sinh nhật cô, vào đúng dịp cuối tuần, Bạch Tô đưa cô đi xem phim còn tặng một hộp chocolate Dove[1]. Hai người yêu nhau cũng hơn nửa năm, cùng lớp khác ban, bình thường chỉ có thể gặp sau giờ học nắm tay nhau, hoặc hôn hít. Năm sau là thi đại học, việc học nặng nề nên cô hội ở bên nhau cũng không có nhiều.
[1] Chocolate Dove: an American brand of chocolate
Xem phim xong chưa đến 4 giờ, Bạch Tô đề nghị, "Nếu không đến nhà anh ngồi chơi chút, ba anh hôm nay khẳng định không có nhà."
Thiền Y có chút do dự, nghĩ thầm trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cả hai còn trẻ tuổi khí thịnh, chưa chừng sẽ ăn vụng trái cấm… Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Bạch Tô, cô không thể cự tuyệt, gật đầu đồng ý.
Nhà hắn ở khu biệt thự cổ phía Tây thành phố, đi bộ khoảng 5 phút là đến, yên tĩnh sâu lắng, rất thoải mái.
"Tới rồi." Bạch Tô lấy ra chìa khóa mở cửa, nghiêng người để Thiền Y vào trước, cô vừa mới bước một bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, sau đó thấy trong sân phơi bày đầy các loại thuốc bắc.
"Oa…" Thiền Y kinh ngạc cảm thán, "Nhà anh bán thuốc sao?"
"Cũng không khác lắm." Bạch Tô nói: "Ba anh là Trung y, tính ra, ông nội của anh và của ba anh đều là Trung y, cho nên trong nhà rất nhiều thuốc."
Nói rồi kéo cô vào phòng, "Khó ngửi hả? Anh ghét nhất là mùi thuốc bắc."
Thiền Y sợ dẫm phải những dược liệu trên sân, "Đi chậm chút.. Em thấy rất thơm, hóa ra nhà anh là dòng dõi Trung y, lợi hại thật."
Bạch Tô quay đầu cười với cô: "Này có cái gì? Đều là mấy cái đồ cổ, nếu em thích, những cái đó trên mặt đất anh tùy tiện đưa em mấy cân."
Thiền Y xì một tiếng, "Đồ ngốc, nào có ai tặng thuốc bao giờ!"
Bọn họ tiến vào trong nhà, Thiền Y đánh giá mọi nơi, thấy đây là một ngôi nhà được trang trí theo phong cách cổ điển với hàng tre xanh được trồng ở phía sau nhà, cửa sổ sát đất kính suốt mở toang, những bóng cây đung đưa, lay động ánh nắng.
Bạch Tô nói: "Đến phòng anh đi, anh có cái này muốn tặng em."
Cô đi theo hắn lên lầu hai, chỉ để cửa phòng khép hờ, trong lòng mang theo chút mới lạ, nói: "So với tưởng tượng của em thì sạch sẽ hơn nhiều."
Bạch Tô thấy cô ngồi ở mép giường, trong lòng bắt đầu khẩn trương, lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc vòng cổ, "Đến đây, để anh mang lên cho em."
Khi đó bọn họ đều là học sinh, một cái vòng cổ như vậy có giá ít nhất 400 – 500, Bạch Tô phải ăn uống cần kiệm một tháng mới mua nổi.
Thiền Y cúi đầu nhìn hình trái tim, gương mặt hơi nóng lên, cắn môi nói: "Cảm ơn…"
Hôm nay trời nóng, cô mặc một cái áo dây và quần đùi. Bạch Tô nhìn từ trên xuống vừa vặn thấy đường cong mơ hồ trước ngực, nuốt nước bọt, mất tự nhiên quay mặt đi, ho cái rồi nói, "Cảm ơn cái gì, sau này mua cho em nhiều đồ tốt hơn." Lại hỏi: "Em có khát không? Anh lấy em cốc nước?"
Thiền Y cũng không biết như nào cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ lắc đầu nói không cần.
Hắn nói, "Vậy, chúng ta xem phim đi, anh có mua vài cái đĩa mới."
"Dạ."
Bạch Tô ngồi xổm trước ngăn tủ tìm một lúc, cũng không bật mấy bộ phim Mỹ mà hắn mới mua, bỏ một cái DVD cũ vào.
Hai thiếu niên ngồi xếp bằng ở trên giường xem phim, Bạch Tô nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực hỏi: "Em muốn thi đại học nào?"
Thiền Y nói: "Dù sao, chắc là sẽ ở đây, anh thì sao? Học viện Mỹ thuật sao?"
"Ừ." Hắn chỉ cảm thấy đầu vai mượt mà lạnh lẽo của cô vuốt thật thoải mái.
"Sao anh lại không học Y?" Thiền Y phát hiện sự động chạm nhỏ của hắn, trong lòng hoảng loạn, chỉ có thể dời lực chú ý, "Nhà anh không hy vọng anh trở thành bác sĩ sao?"
Bạch Tô nói: "Học y rất khổ, anh không có hứng thú. Hơn nữa ba anh cũng chướng mắt anh, nói anh mà không học được bác sĩ cho tốt thì đừng học. Miễn cho về sau khiến người bệnh chết oan, ông ấy lại phải đi ngục thăm anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!