Editor: Đào Tử
__________________________
Lê Thù cảm thấy mình đang mơ một giấc mộng hoang đường.
Nửa đoạn trước là kinh khủng thống khổ và khẩn trương k*ch th*ch giành giật sự sống, đau khổ ngạt thở từng tấm giấy che kín trên mặt rõ mồn một trước mắt.
Tử vong cũng không đáng sợ, đáng sợ là chậm rãi hướng đến tử vong trong sự tra tấn dài dằng dặc sống không bằng chết...
Có mấy lần hắn đã ngỡ mình sắp không thể kiên trì tiếp nữa, hận không thể khai hết bí mật ra, chỉ cầu một đao thống khoái.
Phong cách nửa đoạn sau bỗng nhiên thay đổi, thêm yếu tố huyền huyễn đồng thời còn có chút yếu tố ngu ngốc.
Mặt hắn không đổi sắc nhìn người hành hình vừa âm trầm đe dọa, vừa không thể tin đắp một đống giấy lên bụng hắn...
Thời tiết bây giờ có lạnh hay không, có nóng hay không hắn không biết.
Nhưng Lê Thù biết ban đêm đi ngủ không đắp chăn cho bụng, sáng ngày hôm sau sẽ đau bụng khó tiêu.
Cỗ thân thể này yếu ớt như thế đấy.
Biểu lộ hắn lạnh lùng cảm thụ cái bụng lạnh buốt, cố gắng xem nhẹ lá trúc xanh mướt trong tầm mắt, trong lòng suy nghĩ giấc mộng này khi nào kết thúc.
Trong lúc thất thần, bên miệng đụng phải một chút ấm áp.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện mảnh lá trúc tốn sức quấn một cái chén sành, hơi nóng màu trắng bốc lên từ chén sành.
Lê Thù lộ vẻ không hiểu, lá trúc khẽ nghiêng chén sành ghé vào bên miệng hắn.
Một người một trúc lá giằng co không xong.
Lê Thù là người thông minh, trong đầu hiển hiện một cái suy đoán hoang đường.
Mảnh lá trúc này muốn cho hắn uống nước ấm bụng?
"Cảm ơn."
Mấy ngụm nước nóng vào bụng, ấm áp lan tràn toàn thân.
Nước đã đến chân, Lê Thù lười đi nghĩ lá trúc là sơn tinh dã quái gì, lặng lẽ tiếp nhận ý tốt của đối phương.
Khi nước mang theo ấm áp lướt qua yết hầu, như đồng ruộng hạn hán đã lâu gặp mưa, những vết nứt nẻ dần được vuốt bằng.
"... May mắn bữa tối còn chưa ăn..."
Lê Thù đè thấp cuống họng lầm bầm, sợ đánh thức người hành hình.
Dạ dày hắn yếu nhược, tiêu hóa không tốt lắm, nếu như ăn cơm nguội lạnh, tuyệt đối sẽ bị đau bụng.
Bị trói trên giường thi hình không thể động đậy, loại thời điểm này muốn đi ngoài, đây tuyệt đối là hình phạt còn kinh khủng hơn "Đắp giấy".
Đắp giấy cùng lắm là tra tấn thân thể và tinh thần, cái kia là xấu hổ phá hủy tôn nghiêm.
"Mới vừa rồi là ngươi cứu ta?"
Hắn thử nói chuyện phiếm với lá trúc.
Lá trúc lại đặt chén sành xuống chăm chú nhìn người hành hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!