Chương 46: Ngàn bậc thang đá

Editor: Đào Tử

_____________________________

"Nơi đây không có kiệu phu?"

Sắc mặt Lang Hạo trắng bệch nhìn ngàn bậc thang đá dài dài dài...

Chỉ riêng độ dốc ngàn nấc thang đá và chiều dài đã có thể dọa lùi người bình thường, nhìn mắt đã choáng thở hổn hển, chớ nói chi là tự mình bò lên.

Lời cậu ta rước lấy sự cười nhạo của Lăng Triều, liền nghe thiếu niên một bộ áo đỏ chói mắt này mở miệng cay nghiệt nói: "Nơi đây dùng kiệu phu? Thang đá dốc đứng như thế, trừ phi một tên kiệu phu trong đó cao một trượng ba thước, nếu không thì đừng nói kiệu phu bước nhầm, ngồi lên kiệu đã ngã cắm xuống."

Ngồi kiệu là việc không thể, ngược lại có thể để người ta cõng lên.

Nhưng ngàn bậc thang đá quá dài, thể lực một người còn chưa đủ leo xong toàn bộ, càng đừng nói cõng thêm một người chừng năm mươi kí.

Học sinh quen sống nhung lụa thường sẽ để thư đồng tôi tớ thay phiên cõng, nhưng ghé vào lưng người khác nghe cũng thấy dọa người.

"Thế... Chỉ có thể tự mình bò lên?"

Mặt Lang Hạo tái đi, cậu ta căn bản không biết thư viện Thiên Môn còn có cái ngàn bậc thang đá quỷ quái này.

Lăng Triều chép miệng với thư đồng bên người Lang Hạo.

Môi đỏ ôm giọng mỉa mai nói: "Cậu cũng có thể để thư đồng cõng đi."

Nhìn Lăng Triều khôi phục tư thái phách lối, Lang Hạo trước giờ lạnh lùng c*̃ng hiếm thấy tức giận.

Cậu ta chế giễu lại.

"Nói như thế, Lăng tam lang cũng tự thân đi làm, tự mình leo xong ngàn bậc thang đá?"

"Tất nhiên rồi!" Lăng Triều dương dương tự đắc, "Đàn ông chân chính sao có thể bị mấy bậc thang đá làm khuất phục?"

Tần Thiệu nhìn Lăng Triều đuôi muốn vểnh lên trời, vừa buộc tay áo dài xong xuôi, kẻo tay áo dài trở ngại hành động, vừa cười nhắc lịch sử đen của Lăng Triều: "Xem ra Lăng tam lang đã quên cái danh người nào đó bò ngàn bậc thang đá đến một nửa đã gào khóc?"

Lăng Triều: "..."

Tên Tần Thiệu chết tiệt này!

Thấy mấy người thiếu niên ma sát chuẩn bị khiêu chiến thang đá, Lê Thù lặng lẽ lui bước chân về sau, ý đồ lùi về toa xe ngựa.

Ai ngờ vừa nhấc chân liền bị người ta tóm tay áo.

"Tiên sinh đi đâu thế?"

Lê Thù mặt ngoài không có chút sơ hở, nội tâm chậm rãi sinh ra dự cảm bất thường.

"Lão phu tay chân lẩm cẩm... Vẫn không nên cậy mạnh tốt..."

Hắn biểu thị rõ mình không muốn bò ngàn bậc thang, bò xong sẽ tiêu đời.

Bùi Diệp thở dài: "Tiên sinh là tây tịch của ta đấy."

Lê Thù nói: "Thư viện Thiên Môn chính là một trong năm viện hàng đầu, vang danh thiên hạ, tự có càng nhiều phu tử uyên bác kinh nghiệm phong phú."

Bùi Diệp giống như kịch tinh nhập thể, lắc đầu thở dài nói: "Tiên sinh hiểu lầm rồi, ý học trò là

-- Tiên sinh là tây tịch của học trò, tình thầy trò sánh ngang phụ tử, sao lại để tiên sinh một người chịu nhọc lên núi, học trò nguyện chia sẻ cùng tiên sinh, đồng cam cộng khổ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!