Editor: Đào Tử
_____________________________
"Mẫu, mẫu thân?"
Lăng Triều mặc áo ngủ trắng ngà, sững sờ ngồi bật dậy.
Ánh mắt gần như ngây ngốc nhìn Nhu Tuệ trưởng đế cơ bày tràng cảnh quỷ dị này.
Lăng Triều tỉnh lại từ trong mộng cũng không ý thức được mình đang nằm mơ, thậm chí không hoài nghi mẫu thân ở đô thành Huyền An xa xôi làm sao chạy đến trấn Thiên Môn.
Cậu ta cúi đầu nhìn thoáng qua áo ngủ hơi xốc xếch, rất giống là thiếu niên quẫn bách vụng trộm phong lưu lại bị phụ mẫu bắt gặp.
Cậu ta phi tốc sửa sang vạt áo, xốc đệm chăn đứng dậy.
Hành lễ vấn an với mẫu thân Nhu Tuệ trưởng đế cơ, nhưng mẫu thân lại không giống ngày thường bỏ qua cho mình.
Mặc dù cúi đầu, Lăng Triều cũng có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén băng lãnh của mẫu thân rơi vào cái ót mình.
"Mẫu, mẫu thân... Con trai đã làm sai điều gì?"
Lăng Triều mở đầu đã không kìm nổi, lắp bắp hỏi thăm rõ ràng.
Tính cách Nhu Tuệ trưởng đế cơ và phong hào của bà không có chút quan hệ, hình tượng đối ngoại đều là hiền như khúc gỗ an phận, đối nội thì cường hoành chuyên chế.
Lăng Triều từng hoài nghi mẫu thân tinh thần phân liệt là do người phụ thân răng lợi không tốt chuyên ăn bám của mình.
Một khi mẫu thân yên lặng không nói lời nào, dùng cặp mắt đen nhánh thâm trầm nhìn cậu ta, trái tim nhỏ như muốn đóng băng.
Mỗi lần gặp rắc rối bị mẫu thân dạy dỗ cũng là dạng này, Lăng Triều có bóng ma tâm lý.
"Nghe nói con ta hôm nay gây rắc rối?"
Chẳng biết lúc nào trong tay Nhu Tuệ trưởng đế cơ toát ra một cây gậy dài mảnh.
Cây gậy lớn chừng cánh tay, rộng cỡ bàn tay còn dày.
Lăng Triều nhìn cây gậy, tự dưng sinh ra cỗ khiếp đảm.
"Con... Hôm nay con không có gây sự!"
Theo cậu ta, phiền phức có thể sử dụng bối cảnh giải quyết không thể tính là phiền phức.
Cùng lý lẽ, chỉ cần không phải đánh loại đồng niên con cháu quyền quý như Tần Thiệu, vậy thì không tính gây rắc rối.
Ai ngờ mày Nhu Tuệ trưởng đế cơ đanh lại, trừng mắt đánh gậy cốp một tiếng bên chân Lăng Triều, dọa cậu ta muốn nhảy dựng lên.
"Nói láo!"
Lăng Triều: "..."
Hôm nay mẫu thân không bình thường lắm nhỉ.
Về sau càng phát sinh chuyện bất bình thường hơn, Nhu Tuệ trưởng đế cơ đau lòng nhức óc chỉ vào cậu ta, ngón tay run rẩy.
"Nghiệt tử ơi là nghiệt tử, có tội còn giảo biện, biết vậy năm đó sinh xá xíu luôn đi, nuôi lớn cuống rốn làm chi?"
Lăng Triều: "? ? ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!