Editor: Đào Tử
_____________________________
Tần Thiệu nhìn về phía thiếu nữ nói chuyện.
Thiếu nữ tầm mười bốn mười lăm, mặt trái xoan trắng nõn tinh xảo bôi son phấn vừa đúng, mày tô nhạt, hai mắt có thần, một khuôn miệng anh đào nhỏ đáng yêu, trông tướng mạo thật được. Nhưng thanh âm hơi chua ngoa, đôi mày quét ra mấy phần hung sắc, nhìn có vẻ không dễ chung đụng.
"Xem ra là con gái nhà phú quý."
Tần Thiệu đảo qua đồ trang sức trên mái tóc thiếu nữ.
Trâm đều là ngọc đẹp tốt nhất, xuyết trên trâm cài dưới ánh nắng đặc biệt lộng lẫy.
Cách ăn mặc này cũng cho người ta biết cô ta không phải hạng người thiếu tiền.
Bùi Diệp chẳng thèm liếc mắt.
"Dáng dấp đẹp, đáng tiếc miệng thiếu đòn, không biết giáo dưỡng là vật gì."
Thời điểm cô và Tần Thiệu đàm luận về thư viện Thiên Môn, chính thiếu nữ này nói lời cay nghiệt chanh chua.
Bùi Diệp vốn không muốn để ý tới, ai ngờ thiếu nữ lại nói với bằng hữu về Tần Thiệu.
Cỗ thân thể Tiểu Lục bởi vì trước kia thiếu dinh dưỡng, phát triển chậm, dù là Bùi Diệp cố nuôi, nhưng hơn hai tháng còn chưa đủ từ nhỏ lùn tiến hóa thành cao gầy. Người ngoài nhìn vẫn còn có chút suy nhược, bộ dạng trời sinh yếu ớt.
Lại thêm Bùi Diệp không để tâm ăn mặc, nhìn giống con nhóc Tần Thiệu mua từ người môi giới.
Bất luận là hiện thực hay là thoại bản, thiếu gia nhà giàu và con nhóc khuôn mặt đẹp quan hệ đều không trong sạch gì cho cam.
Đương nhiên miệng thiếu nữ c*̃ng không ra lời tốt.
"Thế nào, hết đường nói?"
Tướng mạo thiếu nữ trông xinh đẹp, nhưng phối hợp với tư thế vênh mặt hất hàm sai khiến liền lộ ra chua ngoa.
Tần Thiệu chắp tay ngăn trước người Bùi Diệp, không nói một câu.
Bùi Diệp đè thấp vành nón: "Đi thôi."
Cho dù là thời đại của cô, c*̃ng không ai cách lầu trên lầu dưới ồn ào cãi nhau.
Gặp loại người này lờ đi là được.
Tần Thiệu gật đầu, hai người ngay cả nhìn cũng không thèm cho thiếu nữ kia.
"Hai tên bình dân các ngươi là giáo dưỡng gì đây, mắng chửi người ta 'Tiểu nhân' còn tỏ vẻ mình không sai..."
Thiếu nữ bị phớt lờ tức giận đến dậm chân.
"Tức vì người không quen có được gì đâu?"
Tiếng nói dịu dàng trấn an thiếu nữ rất tốt.
Người nói chuyện là thiếu nữ khác ngồi ngay ngắn ở nhã gian.
Cô ta mặc nhìn như thanh lịch, nhưng cẩn thận nhìn lại có thể phát hiện vải áo đều là gấm hoa hoa văn chìm cực kì trân quý.
Đường vân khói trên áo hòa cùng làn váy bướm hoa nghịch nước, bên hông điểm xuyết tua như ý màu đỏ, túi thơm thêu tinh xảo. Mà trang sức trên mái tóc nhìn như đơn giản, kì thực giá trị liên thành, khiêm tốn lộ ra tôn quý, không biết là quý nữ nhà ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!