Editor: Đào Tử
_________________________
"Đứa nhỏ ngốc."
Nhìn thiếu niên quỷ ý cười chân thành, lòng Bùi Diệp mềm nhũn.
Nhớ việc hoàn thành dặn dò của tiên sinh nhà cậu, vậy cậu ta có từng nghĩ tới chính mình đánh mất tương lai không?
"Hiện tại ân nhân muốn đi cứu tiên sinh sao?"
Thiếu niên quỷ hơi quẫn cúi thấp đầu, tuy vẫn là bộ dáng đáng sợ âm khí quấn quanh, nhưng không khiến người ta cảm thấy e ngại.
"Đúng vậy, ta muốn cứu hắn ra."
Đó là hạng người đầu giá trị một vạn công đức đấy, đầu người quý nhất từng gặp trong ba phó bản.
Thiếu niên quỷ vừa kích động vừa luống cuống dùng ngón tay niết vải áo, nén hồi lâu mới lắp bắp nói cảm tạ với Bùi Diệp.
Bùi Diệp bình thản nói: "Không cần cảm tạ ta, muốn cảm thì cảm tạ 'Yêu và nuôi trẻ' đi."
Nếu như không phải trò chơi quái này, cô sẽ không quản nhiều việc rảnh hơi như vậy.
Thường ngày của nhân viên về hưu chính là sống phóng túng, sao lại chủ động ôm việc cho mình.
Thiếu niên quỷ "Hả" một tiếng.
Thực lực diễn dịch thế nào là "Ngơ ngác".
Đầu năm nay còn có người họ "Yêu Và", tên "Nuôi Trẻ" sao?
"Trước đừng nói mấy chuyện này, chúng ta đi cứu tiên sinh nhà cậu trước. Cậu còn nhớ rõ quân doanh Phượng gia quân ở đâu không? Tiên sinh nhà cậu trông ra sao, tên gọi là gì, tuổi bao lớn?" Bùi Diệp cứng nhắc dời chủ đề, cắt ngang suy đoán vớ vẩn của thiếu niên.
Thiếu niên quỷ gật đầu như giã tỏi.
"Nhớ nhớ kỹ."
Tiên sinh nói thiên phú cậu ta cao, trí nhớ tốt, học cái gì cũng nhanh, nhìn cái gì cũng một chút là nhớ kỹ.
Tiên sinh còn nói chờ cậu ta học cái cơ bản vững chắc, sẽ dạy cậu đọc sách tập viết, sau khi nhược quán sẽ lấy "Tên chữ" đàng hoàng.
Tiên sinh nói ngũ quan dáng dấp cậu thanh tú, rất được cô nương gia thích, có lẽ có thể tìm một cô gái gia thế trong sạch làm vợ.....
Thiếu niên quỷ yên lặng đi theo Bùi Diệp, trong đầu hiển hiện chi tiết thường ngày giữa mình với tiên sinh, vẻ mặt càng trở nên ảm đạm.
Tương lai để người ta hướng tới nhường nào....... Nhưng cậu chết rồi...
Thiếu niên quỷ không nhịn được đưa tay bụm mặt, muốn che khuất cặp mắt quỷ đen láy khác hẳn người sống ấy.
Cảm giác của Bùi Diệp bén nhạy dị thường, dĩ nhiên phát hiện âm khí sau lưng chập trùng hỗn loạn, cũng biết thiếu niên quỷ bắt đầu nhìn thẳng vào hiện thực rằng mình tử vong.
"Tử vong là kết thúc cũng là cuộc sống mới."
Tiếng nói tỉnh táo của Bùi Diệp truyền vào tai thiếu niên quỷ.
Thiếu niên quỷ bình tĩnh lại, hỏi: "Cuộc sống mới? Cô nói là luân hồi chuyển thế sao?"
Bùi Diệp nói: "Đúng vậy, sau khi luân hồi chuyển thế, cậu sẽ có một nhân sinh mới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!